Ngoại truyện thứ hai – Suy nghĩ của nam chính
01
Ta tên là Bùi Tri Hành, tự Dự, trong nhà xếp thứ hai.
Thật ra, đại ca chỉ sinh trước ta một khắc.
Chỉ vì chênh lệch một khắc mà cả đời này ta phải gọi huynh ấy là đại ca.
Từ thuở nhỏ, ta và huynh ấy đã không hợp nhau.
Huynh ấy từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, giỏi thơ phú, tài hoa hội họa.
Còn ta thì leo cây bắt chim, xuống sông bắt cá, gây họa khắp nơi.
Huynh ấy không chỉ được thầy giáo yêu quý, bách tính Lâm An khen ngợi, ngay cả phụ mẫu cũng thiên vị huynh ấy.
Ta ở đâu cũng bị huynh ấy đè đầu.
Nhưng ta không ngờ rằng sẽ có một ngày huynh ấy liều mình để bảo vệ ta.
Năm đó, nhà họ Bùi gặp biến cố, ta đành phải từ bỏ kỳ thi mùa thu.
Trước khi rời khỏi trường thi, ta đã gặp đại ca và dặn huynh ấy nhất định phải tham gia hết kỳ thi, việc trong nhà cứ để ta lo.
Ta nghĩ, nếu ta có bất trắc gì, thì sau này huynh ấy thi đỗ cao sẽ có thể giải oan cho nhà họ Bùi.
Khi ta trở về nhà, phủ họ Bùi đã là một đống đổ nát.
Ta quỳ trong đống tro tàn suốt hai ngày đêm, đôi tay bị mảnh vụn sắc nhọn cứa đứt, m.á.u chảy không ngừng, nhưng vẫn không tìm thấy di thể của phụ mẫu.
Mọi dấu vết đều đã bị ngọn lửa thiêu rụi.
Đêm ngày thứ ba, người quản gia duy nhất còn sống sót của phủ họ Bùi tìm đến ta, nói rằng thủ phạm chính là Thái tử đương triều, còn giao cho ta một bằng chứng quan trọng.
Từ hôm đó, ta bị sát thủ truy sát, phải sống cảnh trốn chui trốn lủi.
Người quản gia của phủ họ Bùi cũng bị Thái tử g.i.ế.c để diệt khẩu.
Kỳ thi mùa thu vừa kết thúc, đại ca đã bí mật tìm đến ta, huynh ấy thay ta nhận lấy thân phận này, cuối cùng đã mất mạng dưới tay sát thủ.
Bằng chứng duy nhất cũng bị sát thủ phá hủy.
Ta may mắn sống sót, nhưng bị thương nặng, khi tỉnh dậy thì đã được cứu.
Ban đầu, lòng ta nguội lạnh, đường báo thù mịt mờ, lại thêm tàn phế một chân, chi bằng chếc đi để khỏi làm phiền người khác.
Bất kể họ nói gì, ta cũng nhắm mắt không đáp, không uống thuốc, một lòng cầu chếc.
Sau đó, có một nữ tử đã mắng tỉnh ta.
Đời này là lần đầu tiên ta gặp một cô nương nóng tính như vậy.
Một câu nói của nàng, như viên thuốc an thần, khiến ta có ý nghĩ muốn sống tiếp.
Nàng tên là Sở Thanh Thanh.
Nàng hỏi tên ta.
Ta do dự một lúc rồi đáp:
“Bùi Tri Lăng. ‘Tri quân thử kế thành trưởng vãng, chi thảo lăng cán nhật ứng trường’ mà ‘Tri Lăng’.”
Nàng nói văn vẻ quá, nghe không hiểu.
Từ đó về sau, ta sống theo dáng vẻ của đại ca.
Vết thương vừa hồi phục, ta để lại thư và rời đi không từ biệt, để lại cho nàng miếng ngọc bội mà ta đã mang theo từ nhỏ.
Ta không có gì đáng giá, chỉ có miếng ngọc bội đó là đáng giá một chút.
Về đến Lâm An, việc đầu tiên là lập mộ phần cho người nhà họ Bùi.
Việc thứ hai là từ hôn với nhà họ Thôi.
Nhà họ Bùi đã đối địch với Thái tử, không nên kéo Thôi gia vào, huống hồ huynh trưởng đã mất, ta có thể thay huynh ấy sống tiếp, nhưng không thể thay huynh ấy lấy vợ.
Dù ta cố gắng hết sức ngụy trang, từng lời nói hành động đều bắt chước dáng vẻ của đại ca.
Thôi Yên vẫn nhận ra ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng không vạch trần, nhận lấy thư từ hôn và giữ bí mật này trong lòng.
Khi ta rời đi, nàng nói với ta một câu “Bảo trọng”.
Không đầy một tháng sau, ta nghe tin Thôi Yên qua đời vì bệnh, khi ấy ta đang ở đất phong của Triệu Kỳ.
Đống Lai Hầu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta.
Nếu không phải vì ta từ hôn, Thôi Yên đã không phải chịu đả kích, buồn bực mà qua đời.
Vì chuyện này, Thái tử nhân cơ hội lôi kéo Đống Lai Hầu.
02
Lần thứ hai ta gặp Thanh Thanh là ở núi Yến Hàm.
Triệu Kỳ phụng chỉ đi tiêu diệt sơn tặc, để thuận lợi liên minh và nhận được sự tín nhiệm của hắn, ta đi theo hắn đến đó.
Khi đến núi Yến Hàm, hắn bảo ta đi tiên phong, một mình vào núi để thăm dò địa hình và tình hình phòng thủ của bọn sơn tặc.
Ta lợi dụng màn đêm vào núi, gặp đúng lúc một nhóm sơn tặc đang truy đuổi một nữ tử.
Đeo lên chiếc mặt nạ đã chuẩn bị sẵn, ta ra tay cứu nàng.
Nàng nói rằng ban đầu cùng sư môn áp tiêu đến Thanh Châu, lúc đi ngang qua núi Yến Hàm thì làm rơi một món đồ rất quan trọng, vì vậy đã tách khỏi đội để quay lại tìm.
Cho đến khi nàng lấy món đồ đó ra, ta mới biết, đó là miếng ngọc bội mà ta đã để lại cho nàng ngày trước.
Trong lòng ta chợt dâng lên một cơn bực bội vô cớ, giọng nói cũng nặng nề hơn.
“Nàng có biết núi Yến Hàm đầy rẫy sơn tặc, chỉ vì thứ này mà nàng không màng tính mạng sao?”
Nàng giận dữ đáp: “Ngươi lớn giọng gì chứ? Đừng tưởng cứu ta là có thể quát nạt ta. Cha ta còn chưa từng quát ta. Ngươi là ai hả?”
May là ta đã đeo mặt nạ, nàng không nhận ra thân phận thật của ta.
Ta tự thấy mình cũng có chút sai.
“… Ta không quát nàng.”
Nàng nhìn miếng ngọc bội, ngón tay vuốt ve đường nét trên đó, chậm rãi nói: “Ngươi không hiểu đâu, ta không phải tham lam tiền tài, mà vì miếng ngọc bội này là một lời hứa. Dù nó đã mẻ một góc, nhưng các cạnh đều trơn nhẵn, hẳn là rất quan trọng đối với hắn. Nếu một ngày hắn quay lại tìm ta, mà ngọc bội lại không còn, ta biết ăn nói thế nào với hắn.”
“Có lẽ trong lòng hắn, nàng còn quan trọng hơn ngọc bội.”
“Hắn nghĩ sao, ta không biết, nhưng ta phải giữ vững nguyên tắc của mình. Ta không muốn thiếu nợ hắn.”
Thì ra, nàng chỉ không muốn thiếu nợ ta.
Là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Chúng ta tái ngộ ở núi Yến Hàm, rồi cũng chia tay ở đó.