Hứa Tích kéo áo sơ mi ra, vò thành một cục rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh, nhét nó xuống đáy giỏ đồ bẩn. Cậu đã làm thế này được một thời gian dài, Tưởng Kế Bình là người không mấy để tâm đến những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt, theo lời Trình Văn, nếu không phải bụng đói sẽ làm ảnh hưởng đến tư duy não bộ, thì khả năng cao Tưởng Kế Bình yeutruyen.net sẽ quên luôn cả việc ăn cơm. Trước khi Hứa Tích đến, những bộ nào đã lâu không mặc Tưởng Kế Bình mới nhớ ra để giặt, dần dà cậu cũng ôm đồm công việc giặt giũ này, có đôi khi Hứa Tích sẽ cầm một món đồ Tưởng Kế Bình hay mặc vào trong phòng, đến bây giờ hắn vẫn chưa phát hiện.
Chuông cửa bên ngoài vang lên, Tưởng Kế Bình ra xem, lát sau Hứa Tích nghe thấy tiếng đóng cửa, hắn gọi với vào: “Hứa Tích?”
Hứa Tích vội nhấn xả bồn cầu, vừa đáp lời vừa rửa tay, Tưởng Kế Bình đứng ngoài cửa nhà vệ sinh hỏi cậu: “Lục Tử Hào đang ở dưới lầu, nói muốn xin lỗi con, có cho cậu ta lên đây không?”
Qua vài lời của Hứa Tích, Tưởng Kế Bình biết trước đây cậu không hòa thuận với bạn bè, hắn đã từng gặp Lục Tử Hào vài lần, tuy cảm thấy bản tính cậu nhóc này có vẻ không xấu, nhưng nếu Hứa Tích đã không muốn gặp, Tưởng Kế Bình sẽ không để cậu chịu thiệt.
Hứa Tích bước ra ngoài: “Ừm, ba cho cậu ấy lên đi.”
Lục Tử Hào đứng trước cửa nhà, Tưởng Kế Bình ôm vai Hứa Tích, hỏi: “Hai đứa cãi nhau à?”
Lục Tử Hào nhìn chằm chằm tay hắn, không nói gì. Hứa Tích nhận ra ánh mắt khác thường của cậu ta, cậu giơ tay cầm tay Tưởng Kế Bình xuống, tiến lên tóm lấy cánh tay Lục Tử Hào, “Vào phòng tôi, chúng ta nói chuyện.”
Tay Tưởng Kế Bình sững giữa không trung một thoáng, cửa phòng Hứa Tích đóng sầm lại.
Hứa Tích buông cánh tay Lục Tử Hào ra, khó chịu chất vấn: “Cậu có ý gì? Sao ba tôi hỏi mà cậu lại không trả lời?”
Lục Tử Hào đã soạn sẵn cả một bài sớ trong đầu, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Tưởng Kế Bình thân mật ôm Hứa Tích, nháy mắt đầu óc cậu ta đã rối bời, mím môi không nói được gì. Lòng dạ Hứa Tích cũng rối như tơ vò, cũng không biết là vì Tưởng Kế Bình bị Lục Tử Hào nghi ngờ bôi nhọ, hay là bị từ “Tởm” của Lục Tử Hào nói trúng tim đen. Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Lục Tử Hào mới lầu bầu, “Xin lỗi.”
Hứa Tích thở dài, Lục Tử Hào lại rầu rĩ: “Còn không phải là tôi lo cho cậu hay sao…”
Hứa Tích nhấc chân đạp nhẹ Lục Tử Hào một cái: “Ngu xuẩn.”
Lục Tử Hào cợt nhả lại gần: “Ba ba, ba không giận con chứ?”
Hứa Tích “Ừ” một tiếng, cậu lấy đồ ăn vặt trong ngăn kéo đưa cho Lục Tử Hào, cả hai ngồi trước cửa sổ lồi, Hứa Tích nhìn ra ngoài, nói: “Có phải các cậu thấy tôi với ba tôi khác họ, nên nghĩ tôi không phải con ruột không?”
Miệng Lục Tử Hào nhét đầy thạch trái cây, không biết phải đáp thế nào.
“Thật ra thì không phải thế, lúc tôi vừa mới sinh ra đã bị người khác bế nhầm, nên mới tách khỏi ba, năm tôi học cấp hai mới được ba tìm về. Đứa bé bị nhầm với tôi cùng mẹ ruột của tôi đã qua đời vì tai nạn xe cộ, một nhà ba người bọn họ vốn rất yêu thương nhau, nên chuyện này đã khiến ba tôi chịu đả kích rất lớn. Lúc tôi vừa về đây, bệnh trầm cảm của ba còn thường xuyên tái phát, nhưng vì muốn chăm sóc tốt cho tôi, ba tôi đã tích cực điều trị… Quá trình điều trị rất khó chịu, ba tôi bị ép phải nhớ lại những chuyện mà bản thân không muốn nhớ, còn tự bắt bản thân ngưng dùng thuốc… Ba tôi đối xử với tôi rất tốt, cực kỳ tốt. Có thể các cậu không hiểu được đâu, từ bé đến lớn chưa có một ai tốt với tôi như vậy… Còn chuyện đó…” Vành tai Hứa Tích chợt đỏ, cậu vặn xoắn dây quần, “Chuyện đó… chỉ hai lần đầu… tôi học được cách rồi, ba tôi mới để tôi tự làm…”
Lục Tử Hào nuốt thạch trái cây, bởi vì lượng tin tức này quá lớn, nên một lúc lâu sau cậu ta cũng không nói được gì.
Hứa Tích quay đầu nhìn Lục Tử Hào: “Vậy nên cậu không được nghĩ ba tôi như thế nữa, ba chưa bao giờ đối xử tệ với tôi dù chỉ một chút.”
Lục Tử Hào gật đầu, bỏ đi vẻ cợt nhả vừa nãy, nói với Hứa Tích: “Hứa Tích, xin lỗi cậu, tôi đây nói năng không dùng não, cậu đừng để bụng.”
“Ừm, không sao.”
Lục Tử Hào lại nói: “Cậu đó, trước đây chưa nghe thấy cậu kể chuyện này bao giờ! Còn xem chúng tôi là bạn không đấy?”
Hứa Tích cụp mắt, lấy khoai tây chiên từ trong bịch ra ăn: “Từ bé tới giờ tôi chỉ có hai người bạn là cậu và Tôn Hiểu Hiểu, tôi không biết chuyện nào nên nói, chuyện nào các cậu muốn nghe…”
Lục Tử Hào thầm căng thẳng, lại gãi đầu: “Tôi chưa suy xét đến vấn đề này bao giờ, toàn là nghĩ gì nói nấy… Cậu cứ làm giống tụi tôi là được.” Lục Tử Hào xé gói kẹo dẻo ra, vừa ăn vừa nói, “Cái này ngon đấy, mua ở đâu vậy?”
Hứa Tích thấy cậu ta đúng là nghĩ gì nói nấy thật, không khỏi nở nụ cười, cũng nhón viên kẹo cho vào miệng.
Cả hai lại tám nhảm trong chốc lát, mãi đến lúc Lục Tử Hào bị mẹ gọi điện giục về nhà mới thôi. Trước khi đi, Lục Tử Hào chào tạm biệt Tưởng Kế Bình, hắn nhạt nhẽo “Ừ” một tiếng, sắc mặt không hiền hòa cho lắm. Nhớ bản thân hôm nay đến nhà mà không chào hỏi người lớn, chắc đã khiến đối phương tức giận, Lục Tử Hào lo sợ chạy về.
Tưởng Kế Bình đổ đống mì dính nát bét trong nồi vào thùng rác, lại lần nữa đun nước. Hứa Tích nhận ra hắn không vui, bèn cẩn thận cọ qua, Tưởng Kế Bình nhìn chằm chằm nồi mì: “Làm hòa?”
Hứa Tích “Ừm” một tiếng, lại nói: “Hôm nay đầu óc cậu ta không được tốt nên mới thế, ba đừng cáu giận mà.”
Tưởng Kế Bình thấy cậu còn nói đỡ cho Lục Tử Hào thì càng thêm bực mình, hắn cũng không biết bản thân bực cái gì, mì trong nồi bị hắn đảo đến xoay mòng mòng. Hứa Tích hơi hoang mang, tuy rằng ba cậu bình thường vẫn luôn lạnh nhạt ít nói ít cười, thoạt nhìn có vẻ khó gần, nhưng không đến mức bụng dạ hẹp hòi thích soi mói, cũng không biết hôm nay Lục Tử Hào đã chạm vào vảy ngược nào của hắn. Hứa Tích nhéo tay trái buông thõng bên cạnh của Tưởng Kế Bình, nhẹ nhàng đung đưa, Tưởng Kế Bình cũng nhéo lại cậu, mặt mày dịu xuống một chút, “Rửa tay đi, xong ngay đây.”
Sau chuyện hôm đó, Hứa Tích và Lục Tử Hào thân nhau hơn một chút. Cả hai đăng ký chung một lớp luyện thi, trong trường ngoài trường đều như hình với bóng, đôi khi Tưởng Kế Bình đến phòng vẽ tranh đón Hứa Tích cũng nhìn thấy Lục Tử Hào, hỏi cậu xong mới biết đối phương căn bản không phải sinh viên ban nghệ thuật, mà là cúp học đến đây chơi với Hứa Tích.
“Bây giờ là năm cuối rồi, con đừng trễ nải việc học hành của bạn.”
Hứa Tích bị giọng điệu có ý khiển trách của Tưởng Kế Bình làm cho sửng sốt một chút, cậu nhìn người ngồi trên ghế lái, đối phương đang nhìn thẳng, sắc mặt vẫn bình thường. Hứa Tích suy nghĩ, hình như bản thân đúng là chỉ biết hưởng thụ việc có Lục Tử Hào bầu bạn, không suy xét đến tương lai sau này của cậu ta, để cậu ta tùy ý phung phí thời gian học tập quý giá.
Hứa Tích có hơi áy náy, cậu lấy điện thoại ra: “Ừm, để con bảo cậu ấy đừng tới nữa.”
Tưởng Kế Bình liếc nhìn cậu một cái, thấy cậu nhanh chóng gửi WeChat cho Lục Tử Hào, bên kia lập tức rep lại một sticker quỳ gối khóc lớn. Tưởng Kế Bình biết, hắn căn bản không có cái gọi là bận tâm đến tương lai mai sau của Vương Tử Hào Lục Tử Hào nào cả, hắn chỉ đang lạm dụng thân phận người làm cha để can thiệp vào vòng bạn bè của Hứa Tích mà thôi. Sự thuận theo của cậu khiến Tưởng Kế Bình vừa cảm thấy thỏa mãn, lại vừa cảm thấy hơi chột dạ. Lần này tuy hắn có lý do chính đáng, nhưng nếu mai sau Hứa Tích nhận ra, rồi nhìn xuyên qua những tâm tư tối tăm u ám của hắn, cậu sẽ đối xử với hắn thế nào đây?
Hứa Tích không hề hay biết về những mâu thuẫn trong lòng Tưởng Kế Bình, cậu tận tình khuyên bảo Lục Tử Hào trên WeChat, để cậu ta biết nắm bắt thời gian mà chăm chỉ học hành.
Ngày tháng cứ vội vàng trôi, chớp mắt đã gần đến lúc Hứa Tích điền nguyện vọng. Tưởng Kế Bình đến nói chuyện với thầy cô ở trường cậu, Hứa Tích là học sinh ban nghệ thuật, giáo viên có đề xuất vài trường học, nhưng phần lớn đều ở các tỉnh, thành phố khác, còn trường học ở đây lại không tốt bằng.
Tưởng Kế Bình về nhà, ngồi xuống thảo luận chuyện này với Hứa Tích. Hứa Tích không có thứ gì quá mức ưu tiên, kể từ khi về bên Tưởng Kế Bình, nếu có ai hỏi mục đích học tập của cậu, vậy chắc chắn câu trả lời sẽ là muốn khiến Tưởng Kế Bình hài lòng, trừ cái này ra, việc học của cậu cũng chỉ đơn thuần là bị đẩy tới đẩy lui trong trường mà thôi. Hứa Tích chưa có kế hoạch cụ thể về tương lai sau này, cậu chỉ muốn đừng cách Tưởng Kế Bình quá xa, thế nên lựa chọn tốt nhất là một trường học ở đây. Nhưng nếu Tưởng Kế Bình muốn cậu vào một trường nào đó tốt hơn nữa, thì dù có không nỡ rời xa hắn, Hứa Tích vẫn sẽ đồng ý.
Tưởng Kế Bình hỏi: “Con muốn thi vào trường nào?”
“Ba muốn con học trường…”
Tưởng Kế Bình chau mày, lạnh lùng nói: “Con không có chính kiến sao?”
Hứa Tích bị hắn dọa sợ, Tưởng Kế Bình nói xong cũng ngây người một lúc, nhưng sĩ diện làm cha khiến hắn không dịu giọng xuống được, yeutruyen.net nói tiếp: “Tự suy nghĩ kĩ càng lại đi.” Dứt lời bèn về phòng đóng cửa.
Hứa Tích ngồi tại chỗ suy nghĩ, đúng là Tưởng Kế Bình chưa từng đề ra bất cứ yêu cầu gì trên phương diện học hành với cậu, cậu thi tốt hắn sẽ khích lệ, cậu thi không tốt hắn sẽ kiên nhẫn giảng bài cho cậu. Nhưng có lẽ điều đó cũng không đồng nghĩa với việc Tưởng Kế Bình không kỳ vọng vào cậu, Hứa Tích bất giác nhớ đến Tưởng Nhất Phàm, cậu ta là một đứa trẻ thông tuệ, nếu không có vụ tai nạn năm ấy, rất có thể hiện tại đối phương đã tốt nghiệp đại học sơ cấp[1], còn bài tập về nhà của cậu, vẫn phải nhờ tới sự trợ giúp của Tưởng Kế Bình mới có thể đạt được thành tích như bây giờ.
[1]Từ gốc: 大学少年班
Có lẽ bản thân đã quá tự mãn vì được ba cưng chiều rồi thì phải, tuy rằng người nọ không đòi hỏi gì nhiều về việc học hành của cậu, nhưng chung quy đối phương vẫn là giáo sư, có một đứa con không cầu tiến, không nỗ lực vì tương lai, chắc cũng không vẻ vang gì nhỉ.
Trong lúc Hứa Tích đang miên man suy nghĩ, điện thoại trong túi cậu bỗng vang lên. Hứa Tích lấy ra xem, là Lục Tử Hào nhắn WeChat cho cậu, hỏi cậu đã quyết định xong nguyện vọng chưa, Hứa Tích trả lời, “Chưa xong.” Lục Tử Hào nhắn lại, “Tôi cứ tưởng cậu chắc chắn sẽ vào A mỹ[2] chứ, với thành tích hiện giờ của cậu thì không thành vấn đề mà.”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
[2]A mỹ: Trường đại học nghệ thuật A, mình để A mỹ cho đồng bộ với B đại.
Hứa Tích ngơ ngác nhìn tin nhắn, bạn học xung quanh cậu có không ít người đặt mục tiêu là A mỹ, giáo viên phòng vẽ tranh cũng thường xuyên nhắc đến A mỹ để cổ vũ học sinh, nếu cậu có thể thi đỗ, hẳn sẽ dễ ăn nói với Tưởng Kế Bình hơn. Hứa Tích nhắn lại, “Làm gì mà dễ thế được.”
“Thế nghĩa là cậu muốn vào đúng không! Nếu cậu mà điền A mỹ, tôi đây sẽ điền B đại! Thấy bảo khuôn viên trường hai bên gần nhau lắm, tới lúc đó chúng mình cùng nhau đi lượn!”
Hứa Tích dở khóc dở cười trả lời: “Cậu đã nghiêm túc cân nhắc chưa đó…” Cậu buông điện thoại, cảm thấy bản thân mới là người nên nghiêm túc cân nhắc mới phải. Việc Tưởng Kế Bình ủng hộ cậu theo con đường nghệ thuật đã khiến Hứa Tích rất biết ơn, đối phương bao dung với cậu như vậy, cậu cũng không thể phụ lòng hắn được.
Tưởng Kế Bình sững người ngồi trước bàn làm việc, kể từ khi Nhất Phàm đi, hắn đã không còn dùng giọng điệu bề trên để nói chuyện nữa. Vừa nãy là lần đầu tiên hắn trách cứ Hứa Tích mà không có lý do, hoặc ít nhất lý do đó cũng không phải cái mà hắn nói khỏi miệng. Người hắn giận không phải Hứa Tích, mà là chính hắn mới phải. Tưởng Kế Bình biết, với thành tích của cậu, Hứa Tích hoàn toàn có thể cân nhắc vào một trường học tốt hơn ở thành phố khác, hắn làm cha, đáng nhẽ phải ủng hộ quyết định của cậu, lý trí bảo hắn không được ngăn cản bước chân tiến về phía trước của Hứa Tích, nhưng hắn lại là một tên vô dụng yếu ớt, hắn đã quen có Hứa Tích bầu bạn, ham muốn ích kỷ nơi đáy lòng cứ trỗi dậy hết lần này tới lần khác, thôi thúc hắn dùng thân phận làm cha để kiểm soát cậu, ràng buộc cậu, giữ cậu lại. Cả cơ thể hắn như bị xé đôi thành hai nửa, làm hắn mâu thuẫn không thôi.
Tưởng Kế Bình đã sớm nhận ra sự thuận theo của Hứa Tích, điều đó càng thêm nuôi dưỡng những tư dục âm u trong lòng hắn, khiến chúng hệt như đàn kiến ngửi thấy mùi mật, điên cuồng chui ra khỏi đáy lòng, biến thành một tấm màn đen chắn giữa cả hai, như tằm ăn rỗi mà cắn nuốt sự tin tưởng và dựa dẫm vô điều kiện mà Hứa Tích dành cho hắn, Tưởng Kế Bình gần như không thể khống chế được chúng, chỉ có thể giận chó đánh mèo lên bé con quá ngoan ngoãn nghe lời của mình.
Đột ngột nghe thấy tiếng gõ cửa, Tưởng Kế Bình bừng tỉnh, hắn theo bản năng mà đáp lại: “Vào đi.”
Hứa Tích lại gần, đưa tờ giấy điền nguyện vọng cho hắn: “Ba, con nghĩ kỹ rồi, con muốn vào A mỹ.”
Tưởng Kế Bình nhắm mắt, thầm nhủ trong lòng, vậy là tốt rồi.