Biểu Hiện Thầm Lặng

Chương 17



Hứa Tích vẫn còn đang choáng, tay cậu bị Tưởng Kế Bình siết rất chặt, kéo thẳng một đường lên lầu. Tưởng Kế Bình lôi Hứa Tích vào nhà, đóng sầm cửa lại, chấn động đến mức khiến cậu khẽ run. Người nọ đẩy cậu lên vách tường ở huyền quan, sau lưng Hứa Tích bị va cho tê rần, cậu ngẩng đầu, nhìn ba mình đang gần trong gang tấc, vẻ mặt đối phương không kiềm được phẫn nộ, đang trừng mắt nhìn cậu.

“Hai đứa… Chuyện của hai đứa là thế nào? Giải thích rõ ràng cho ba!” Tưởng Kế Bình thở gấp, hơi nóng bỏng rát phả vào cần cổ Hứa Tích, nhưng lại khiến cậu lạnh cả người. Đã rất lâu rồi Hứa Tích không nhìn thấy một Tưởng Kế Bình mất khống chế như thế này, lần duy nhất trước đó là vào ngày sinh nhật năm mười lăm tuổi của cậu, hắn vì nhớ đến Tưởng Nhất Phàm mà tái bệnh.

Hứa Tích thấy hoảng sợ theo bản năng, cậu mấp máy môi, bên trên vẫn còn phiếm ánh nước từ nụ hôn ban nãy. Tưởng Kế Bình bóp cánh tay Hứa Tích, da thịt mềm mại của cậu biến dạng dưới lòng bàn tay hắn, mạch máu tắc nghẽn, khiến nơi bị siết đổi sang màu trắng. Mặt mũi Hứa Tích lộ vẻ sợ hãi, hai mắt cũng ướt, trái tim Tưởng Kế Bình như bị châm một nhát, nhưng hắn vẫn không tài nào kiểm soát được lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực.

“… Con là đồng tính luyến ái?”

Tưởng Kế Bình nghe thấy bản thân khó nhọc bật ra những từ này khỏi cổ họng khô khốc, hắn biết, dù cho bản bản thân có vắt óc suy nghĩ đến mấy đi chăng nữa, hắn cũng chỉ có thể tìm được lý do này để hợp lý hóa lửa giận cuồn cuộn đang bốc trong người. Hứa Tích lắc đầu theo bản năng, nước mắt cậu gần như muốn rơi xuống, cậu cuống cuồng phủ nhận, “Không… con… con không phải! Ba…”

Thấy Hứa Tích bị uy áp của hắn ép cho ngoan ngoãn nghe lời, ngọn lửa trong lòng Tưởng Kế Bình như đã được chế ngự. Những suy nghĩ tối tăm, cố chấp, kinh khủng nơi đáy lòng hắn đang tranh nhau bữa tiệc cuồng hoan sau một khoảng thời gian dài kiềm chế, sự phục tùng vô điều kiện của Hứa Tích đã gieo hi vọng cho chúng, nhưng vẫn chưa đủ, giọng nói từ sâu thẳm cõi lòng Tưởng Kế Bình đang dụ dỗ hắn, mê hoặc hắn bòn rút thêm càng nhiều từ cậu.

“Vừa nãy ba thấy hết rồi…”

“Là Lục Tử Hào đột ngột lại gần! Con… con thật sự không…” Hứa Tích không phân rõ được những cảm xúc đang cuồn cuộn nơi đáy mắt Tưởng Kế Bình, cậu chỉ biết bản thân đã khiến hắn tức giận, chỉ biết bản thân phải dùng mọi cách để hòa hoãn lửa giận của hắn. Hứa Tích có hơi tủi thân, nhưng phần nhiều vẫn là cảm giác hoảng loạn lo sợ.

Tưởng Kế Bình nhìn đôi con ngươi tràn ngập nét bất an của cậu, Hứa Tích như thể đã biến thành đứa trẻ mới quay về bên hắn khi ấy, với dáng vẻ nơm nớp lo sợ, không nơi nương tựa. Lồng ngực Tưởng Kế Bình như bị tích đầy vụn băng sắc nhọn, chúng đâm xuyên qua da thịt, vừa đau vừa lạnh. Hắn yên lặng buông tay ra, Hứa Tích lập tức kéo tay áo hắn, mặt mũi cậu tái nhợt, gần như cầu xin, “Ba… con sai rồi…”

Tưởng Kế Bình như thể nhìn thấy được những suy nghĩ bệnh hoạn của mình đã hóa thành thực thể, chúng chạm vào Hứa Tích, bóp cổ cậu, đè nặng xương sống cậu, ép cậu phải bóp méo những quan niệm về đúng sai, thần phục người cha là hắn đây một cách vô điều kiện.

Hứa Tích thấy vẻ mặt của Tưởng Kế Bình trống rỗng một thoáng, hắn kéo lại tay áo từ trong tay cậu, quay người: “Để ba yên tĩnh một lát…”

Hứa Tích trơ mắt nhìn cửa phòng ngủ của hắn đóng lại, cảm giác tứ cố vô thân đã lâu không xuất hiện bất chợt ùa về.

Những ngày sau, dường như Tưởng Kế Bình bỗng trở nên bận rộn. Khi Hứa Tích thức dậy, hắn đã ra ngoài, buổi tối cậu ngồi trên sofa chờ hắn, sáng hôm sau tỉnh lại đã thấy bản thân được dời lên trên giường, còn bóng dáng Tưởng Kế Bình vẫn chẳng thấy đâu, những khi vô tình chạm mặt, bầu không khí giữa cả hai vừa ngượng ngập vừa xa cách, Tưởng Kế Bình vốn đã ít nói, bây giờ lại càng không nói lời thừa, còn thường xuyên tránh chạm mắt với Hứa Tích.

Hứa Tích cảm thấy bản thân sắp bị bầu không khí nặng nề trong nhà làm cho nghẹt thở, cậu thà đón nhận một trận cãi nhau ầm ĩ với Tưởng Kế Bình, chứ tuyệt không hề muốn đối phương im lặng tránh né như bây giờ. Dù cho Hứa Tích tự cảm thấy bản thân không làm gì sai, nhưng cậu cũng không dám chủ động nhắc đến chuyện này, bởi cậu không biết rốt cục Tưởng Kế Bình đang che giấu tâm trạng như thế nào.

Tôn Hiểu Hiểu nhắn WeChat, hỏi cậu với Lục Tử Hào đã xảy ra chuyện gì. Hứa Tích cầm điện thoại xóa xóa nhập nhập hồi lâu, mãi vẫn chưa trả lời được cô. Chắc là Tôn Hiểu Hiểu sốt ruột không đợi được, bèn dứt khoát gọi điện thoại qua, thấy cậu nghe máy mà cũng ấp a ấp úng, Tôn Hiểu Hiểu đề nghị gặp mặt luôn. Mấy ngày qua Hứa Tích ở nhà đến bức bối khó chịu, bây giờ có lý do ra ngoài, cậu bỗng thấy khoan khoái hơn rất nhiều.



Hai người ngồi trong góc một quán cà phê, Tôn Hiểu Hiểu cắn ống hút, nghe Hứa Tích nói xong mới lên tiếng: “Chuyện này ông cũng có làm gì sai đâu, quá lắm thì lấy đoạn băng ghi hình ở camera trong tiểu khu cho ba ông xem là được chứ gì…”

Hứa Tích rất bó tay với cái tính hùng hổ này của Tôn Hiểu Hiểu, cậu cười khổ: “Cũng có phải điều tra án mạng đâu mà chạy đến tận Tổ Dân Phố đòi trích xuất camera, còn ngại chuyện chưa đủ lớn hay sao…”

Từ khi bước vào giai đoạn dậy thì, Tôn Hiểu Hiểu với phụ huynh cứ hai ngày cãi một trận nhỏ, ba ngày gây một trận lớn, cô nàng bèn truyền thụ kinh nghiệm của mình cho Hứa Tích: “Tuy ba ông là giáo sư, nhìn có vẻ hay nói đạo lý… Nhưng rất nhiều phụ huynh đều có tư tưởng bề trên. Lúc chúng ta còn bé, họ có toàn quyền kiểm soát, muốn nói gì thì nói, không cần phải lý luận, cũng không cần giải thích, nhưng bây giờ chúng ta đã có nhận thức cá nhân, không còn nói gì nghe nấy với ba mẹ nữa, con cái cũng muốn ba mẹ phải biết yeutruyen.net phân biệt đúng sai chứ, nhưng có thể phụ huynh còn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi này, thế nên ông không được hành xử như trẻ con nữa, không thể thấy ba ông giận là lập tức nhận lỗi được, ông phải nói hết ra với ba ông…”

Tôn Hiểu Hiểu không rõ hoàn cảnh gia đình của Hứa Tích cho lắm, Hứa Tích chưa từng có suy nghĩ muốn đối thoại bình đẳng với Tưởng Kế Bình. Tôn Hiểu Hiểu hút một ngụm cà phê lạnh, nói tiếp: “Tôi với ba mẹ tôi gây nhau ba bốn năm, bây giờ họ mới đối xử bình đẳng với tôi. Hai người họ yêu thương tôi, cũng rất tốt với tôi, nhưng tôi không chịu nổi thái độ trịnh thượng của họ, hiện tại thì tốt hơn nhiều rồi, ba mẹ tôi nhận ra họ không cần phải giữ giá của bề trên nữa, có chuyện phiền lòng còn tìm tôi tâm sự, tôi cũng có thể đề xuất ý kiến với ba mẹ, họ thấy như vậy rất thoải mái…” Tôn Hiểu Hiểu vỗ bàn, “Thế nên, ông cũng mau nói hết với ba ông đi, không phải làm thế là xong sao!”

Hứa Tích nhìn cô, cụp mắt xuống: “Hiểu Hiểu, tôi với bà khác nhau, bà có thể không bận tâm điều gì mà cãi cọ với người nhà, là vì bà biết họ yêu thương bà, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng có thể hàn gắn được… Nhưng tôi lại không dám.”

Tôn Hiểu Hiểu nghi hoặc: “Không phải ba ông rất tốt với ông sao!” Thấy Hứa Tích không nói, cô nàng thử hỏi, “… Ông có thích Lục Tử Hào không vậy?”

Hứa Tích nhìn chằm chằm mặt bàn, lắc đầu: “Tôi coi cậu ấy như anh em thôi…” Nghĩ đến Lục Tử Hào, Hứa Tích càng thêm đau đầu, cũng khá lâu rồi Lục Tử Hào chưa liên lạc với cậu, mà cậu cũng không biết phải xử lý mối quan hệ giữa cả hai như thế nào.

Tôn Hiểu Hiểu nhìn cậu, thở dài: “Hứa Tích, nếu ông không phải đồng tính luyến ái, vậy chuyện ông nên phiền não bây giờ, không phải chuyện này.”

Hứa Tích hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, Tôn Hiểu Hiểu nói tiếp: “Ba ông cũng chỉ là người thường thôi, có thành kiến cũng là chuyện khó trách, yeutruyen.net nếu ông không phải, thì đừng nên vì vấn đề này mà suy nghĩ, cũng đừng để nó trở thành tấm ngăn giữa hai ba con ông.”

Hứa Tích không ngờ suy nghĩ mơ hồ dưới đáy lòng mình lại bị Tôn Hiểu Hiểu lôi ra ngoài sáng. Hình tượng Tưởng Kế Bình trong lòng cậu quá hoàn mỹ, cũng vì thế mà cậu nghiễm nhiên cho rằng, đối phương đã bao dung cơ thể dị dạng này của cậu, đồng nghĩa đã chấp nhận toàn bộ con người cậu. Nhưng hôm nay cậu chợt ý thức được, rất có thể vì nghi ngờ tính hướng của mình, mà ba cậu sẽ lạnh nhạt cậu, xa lánh cậu, điều đó khiến Hứa Tích cực kỳ khó chịu. Thế nhưng liệu bản thân có thật sự như những gì Tôn Hiểu Hiểu nói, chỉ đang lo lắng không đâu hay không? Hiện giờ ngay cả Hứa Tích cũng không xác định được bản thân đã xảy ra chuyện gì, nếu cậu thật sự là…

Tôn Hiểu Hiểu khuấy đá cục vang lách cách: “Thật ra nếu không có chuyện này, mai sau cũng có chuyện khác thôi. Mấu chốt ở chỗ, chúng ta không thể như hồi bé, coi những kỳ vọng của cha mẹ thành tín ngưỡng, rồi lại vì hiện thực không giống những gì bản thân tưởng tượng mà mất mát nữa… Dĩ nhiên điều này phải trải qua tổn thương mới có thể ý thức được, hồi đó tôi với ba mẹ cãi nhau, cãi xong thì khóc, sau đó tôi nhận ra, tôi không thể để cảm xúc của mình vì ba mẹ mà biến đổi được. Bằng không một là họ không thoải mái, hai là tôi không vui, mối quan hệ bất bình đẳng này sớm muộn gì cũng sẽ gây tổn thương đến người khác.”

Nghe cô nói xong, một lúc lâu sau Hứa Tích mới chậm chạp lên tiếng: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này…” Cậu mới về bên Tưởng Kế Bình hơn năm năm, mà tình cảm của cậu với hắn, nếu nói theo quan điểm của Tôn Hiểu Hiểu, chắc là không khác gì đứa trẻ con.

“Bây giờ nghĩ cũng đâu có muộn.” Tôn Hiểu Hiểu nói: “Tâm sự hẳn hoi với ba ông xong, ông cũng yên tâm đi A mỹ…”

Hứa Tích nghĩ đến tương lai bản thân sẽ rời nhà đi học, quan hệ xa cách giữa cả hai hiện giờ chỉ sợ sẽ lại phải xa hơn nữa, lòng cậu bất giác chua xót, gật đầu ừ một tiếng.