Hứa Tích đi rồi, Tưởng Kế Bình thờ ơ với cuộc sống, sinh hoạt hàng ngày đối với hắn chỉ là lặp đi lặp lại vài hành động quen thuộc. Có hôm hắn ở nhà, bỗng nghe thấy phòng Hứa Tích có tiếng động, Tưởng Kế Bình vội qua xem, hóa ra là sách trên kệ rơi xuống đất. Tưởng Kế Bình xếp lại sách, ngơ ngác nhìn chung quanh phòng Hứa Tích một phen, lại ngồi xuống chiếc sofa đơn để bên cạnh, cứ đờ người nhìn chằm chằm bàn học của cậu. Hắn như có thể thấy Hứa Tích vẫn đang ngồi đó làm bài tập, mỗi khi đụng phải câu hỏi khó nhằn, cậu sẽ quay đầu lén nhìn hắn, dáng vẻ muốn nói lại thôi, đáng thương vô cùng. Nghĩ đến cậu, lồng ngực Tưởng Kế Bình chợt ấm áp, nhưng chỉ chớp mắt đã lại lạnh lẽo. Hứa Tích cách hắn xa đến như vậy, chỉ một chút nhớ nhung hoàn toàn không đủ để phủ xanh nội tâm hoang vu của hắn. Nhưng mối quan hệ giữa cả hai hệt như một vốc nước trong lòng bàn tay, Tưởng Kế Bình nắm càng chặt, nước càng tiêu tán nhanh hơn, hắn không dám dùng sức nữa, chỉ có thể cẩn thận nâng niu nó.
Nhưng cho dù sống không vui vẻ, mặt ngoài Tưởng Kế Bình vẫn che giấu cảm xúc rất tốt, những năm qua hắn đã quen với việc đeo mặt nạ để xã giao, chỉ có một mình Trình Văn là nhận ra hắn bất thường.
Trình Văn thường viện đủ lý do để đến thăm hắn, khi thì cùng ăn cơm, khi thì kéo hắn đến phòng gym. Hồi còn học đại học, hai người họ từng tham gia một CLB bơi lội, sau khi tốt nghiệp ra trường, Trình Văn vẫn luôn kiên trì rèn luyện sức khỏe, bởi một ca phẫu thuật của y vừa đứng là phải đứng liên tiếp vài tiếng đồng hồ, tố chất cơ thể mà không tốt thì đúng là không chịu nổi. Hồi trước Tưởng Kế Bình cũng thích đưa vợ con đi nghịch nước, sau này biến cố ập đến, hắn không quay lại bể bơi một lần nào nữa. Hiện giờ bị Trình Văn kéo đến phòng gym vài lần, dần dà cũng thành thói quen.
Cả hai thay quần áo trong phòng thay đồ, Trình Văn kể chuyện cười cho Tưởng Kế Bình, Tưởng Kế Bình cười rất lâu, gần như không dừng được, thiếu điều khiến mọi người xung quanh chú ý. Trình Văn yên lặng đợi hắn cười xong, bấy giờ mới nói, “Cậu cười hơi lâu rồi đấy.”
Tưởng Kế Bình dừng cười, khóe miệng còn hơi cong, nhưng ánh mắt lại hiện nét mệt mỏi, Trình Văn thở dài: “Đi với tôi thì không cần giả vờ, không sao đâu.”
Tưởng Kế Bình đờ đẫn ngồi trên ghế dựa trong yeutruyen.net phòng thay đồ, Trình Văn nhìn hắn: “Nhớ thằng bé thì gọi điện đi.”
Tưởng Kế Bình bấm số, Hứa Tích rất nhanh đã nghe máy: “Ba.”
Tưởng Kế Bình “Ừ” một tiếng, bỗng không biết phải nói gì mới tốt, hắn hỏi cậu ở trường thế nào, tiền có đủ tiêu không,… Chưa được mấy câu đã cúp máy, Trình Văn dở khóc dở cười, “Nhớ thằng bé như vậy mà nói mỗi thế?”
Tưởng Kế Bình im lặng thay quần áo. Hai cha con hắn đã có khoảng cách vì chuyện của Lục Tử Hào, mà hắn vốn không phải người giỏi ăn nói, ngồi đối diện nhau còn có thể khiến cuộc đối thoại tẻ ngắt, cách một cái điện thoại như thế này càng khiến hắn không nói nên lời, biết bao nhiêu tâm sự cũng chỉ có thể tiếp tục dồn nén dưới đáy lòng. Mỗi ngày hắn nhắn WeChat cho cậu đều viện đủ lý do, đã yeutruyen.net thế còn phải lựa những tin nào thiết thực mới gửi đi.
Cũng không phải hắn không gọi điện thoại, chẳng qua hôm đó Hứa Tích đi học, điện thoại tắt tiếng, học xong cậu mới gọi lại cho hắn, nhưng Tưởng Kế Bình lại không nhận, Hứa Tích không biết hắn có đang bận việc hay không, nên cũng không dám gọi nữa, cậu cầm điện thoại đợi gần đến sáng, cuối cùng mới nhận được một tin nhắn của Tưởng Kế Bình, “Ngủ sớm một chút.” Hứa Tích thất vọng rúc người vào chăn, cậu sẽ không biết, Tưởng Kế Bình đầu bên kia cũng phiền não suốt cả đêm, hai cuộc gọi nhỡ khiến hắn mất hết dũng khí nhân lúc còn hăng hái mà gọi lại, lưỡng lự hồi lâu mới phát hiện thời gian đã quá muộn, chỉ có thể gửi cho cậu một tin nhắn như vậy.
Hứa Tích cúp máy, lấy một tờ giấy lau cọ để lau màn hình điện thoại. Lúc nãy, khi nhạc chuông cài riêng cho Tưởng Kế Bình vang lên, cậu lập tức mặc kệ hai tay còn đang dính đầy màu nước mà bấm nghe máy. Người nọ rất ít khi liên lạc với cậu, được hai lần hiếm hoi nhắn WeChat thì đều tích chữ như vàng, cậu nghĩ có lẽ Tưởng Kế Bình bận rộn, hoặc cũng có thể hắn không hay dùng điện thoại… Chỉ không muốn nghĩ, rằng có lẽ Tưởng Kế Bình không nhớ cậu nhiều như cậu nhớ hắn.
Ném điện thoại đã lau xong vào túi tạp dề, Hứa Tích tiếp tục vẽ tranh. Một lát sau, tiếng chuông video call bỗng vang lên, Hứa Tích luống ca luống cuống, màn hình điện thoại lại dính thêm một vệt màu nước. Ấn nhận cuộc gọi xong, tín hiệu lag một lúc, Hứa Tích vuốt lại phần tóc mái trên trán, màn hình hiển thị gương mặt Trình Văn, đồng thời cũng truyền đến một tiếng cười to, bấy giờ Hứa Tích mới thấy trán mình đã dính một mảng thuốc màu loang lổ. Trình Văn quay màn hình lại, nói với Tưởng Kế Bình đang ở thành bể bơi, “Ha ha ha, cậu nhìn cái mặt mèo của con trai cậu đi…”
Hứa Tích thấy Tưởng Kế Bình bước khỏi bể, giọt nước men theo nửa thân trên trần trụi rắn chắc của hắn mà trượt xuống, biến mất sau chiếc quần bơi, dưới lớp vải bó sát là một khối căng phồng… Hình ảnh nhoáng lên, Trình Văn đã đang đứng bên cạnh Tưởng Kế Bình, cùng hắn nhìn điện thoại. Tưởng Kế Bình vuốt nước trên mặt, nhẹ mỉm cười với màn hình, hơi thở còn hơi dồn dập. Hứa Tích chỉ thấy trái tim mình như đột ngột được bơm đầy máu, lỡ mất một nhịp đập, nhiệt độ nóng bỏng căng tràn nơi lồng ngực, trướng đến mức khiến nơi đầu tim cậu đau xót. Hứa Tích lấy tay quệt trán, nhìn chằm chằm màn hình như thể không nỡ rời mắt, cậu bỗng thấy cổ họng hơi khô khốc, Hứa Tích lắp bắp, “A… Hai, hai người đi bơi ạ?”
Trình Văn nói: “Ừm, đợi cháu về rồi dẫn cháu đi chung.”
Hứa Tích hơi bối rối: “Cháu không biết bơi…”
Tưởng Kế Bình lên tiếng: “Ba dạy con.” Hắn nói thêm, “Bể bơi trong trường đại học có thời gian dọn dẹp, để ba hỏi thăm họ, những lúc đó không có ai cả.”
Hứa Tích biết Tưởng Kế Bình đang vì cơ thể đặc thù của cậu mà suy xét, lòng cậu ấm áp, “Ừ” một tiếng, chóp mũi cũng bất giác chua xót.
“Đừng nhìn dáng vẻ trạch nam bây giờ của ba cháu mà lầm, trước đây cậu ta còn ở trong CLB bơi lội của trường đấy!”
“Thật ạ? Cừ quá…” Hứa Tích nhìn hàng lông mi dính nước của Tưởng Kế Bình trên màn hình, đối phương đang dịu dàng nhìn cậu. Gương mặt Hứa Tích bị cậu vụng về cọ xát đến mức càng lúc càng lấm lem, da cũng hồng lên, Tưởng Kế Bình nói, “Đừng cọ mạnh quá, đi rửa đi.”
Hứa Tích dùng giấy thấm dầu thông để lau mặt, ngồi hàn huyên với hai người họ trong chốc lát, Trình Văn còn kêu Tưởng Kế Bình xuống nước bơi một đoạn cho cậu xem. Ánh mắt của Hứa Tích đuổi theo bọt nước, cậu gần như có thể tưởng tượng được dáng người hữu lực của Tưởng Kế Bình khi ở dưới nước.
Ban đêm, Hứa Tích mơ một giấc mơ.
Cậu đứng giữa một bể bơi ngoài trời, gợn sóng xanh biếc nhấp nhô mờ ảo trước mắt cậu, Hứa Tích không hề có cảm giác nghẹt thở, chỉ thấy dòng nước đang dịu dàng bao vây lấy cơ thể mình. Sau đó dáng hình một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt cậu, hắn hệt như một chú cá linh hoạt, xuyên qua từng tầng nước dày đặc, bơi xẹt qua người Hứa Tích. Cậu vội quay đầu nhìn theo bóng dáng đối phương, nhưng người nọ đã biến mất khỏi tầm mắt.
Bất chợt, Hứa Tích cảm thấy sau lưng mình truyền đến nhiệt độ ấm áp, cậu không quay đầu lại, nhưng Hứa Tích trong giấc mơ vẫn biết, người đó là Tưởng Kế Bình. Tưởng Kế Bình ôm trọn lấy cậu từ đằng sau, khuôn ngực rắn chắc dán sát lấy tấm lưng cậu, mang theo nhiệt độ cơ thể cùng cảm giác da thịt tiếp xúc cực kỳ chân thật, nhưng thứ duy nhất Hứa Tích nghĩ đến lại là, tim cậu đập vang như vậy, ba lại cách cậu gần như vậy, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ.
Giây tiếp theo, Tưởng Kế Bình nắm lấy tay phải Hứa Tích, kéo nó đặt xuống nửa dưới của cậu, lại thấp giọng ghé sát vào tai cậu mà nói: “Còn nhớ những gì ba dạy con không?” Hứa Tích cắn môi dưới, gật đầu, Tưởng Kế Bình hôn lên vành tai cậu như khen thưởng, “Ngoan.” Hứa Tích chỉ cảm thấy nơi đó lập tức nóng rần, cậu muốn Tưởng Kế Bình sờ mình, mà đối phương cũng làm theo ý muốn của cậu. Cuối cùng Hứa Tích cầm lấy dương vật đã mềm xuống của bản thân, nhìn chất dịch trắng đục tan ra trong dòng nước…
Hứa Tích bị tiếng báo thức gọi tỉnh, cậu ngồi dậy, cảm nhận xúc cảm ẩm ướt dưới quần lót, hoang mang đờ người trên giường chốc lát, khung cảnh trong giấc mơ thi nhau ùa về, khiến Hứa Tích gần như tỉnh táo ngay lập tức.