Biểu Hiện Thầm Lặng

Chương 24



Hứa Tích quay lại trường học, nhận được công việc đầu tiên là vẽ tường cho một tiệm lẩu mới mở. Cậu ngồi trong nhà ăn, vừa dùng bữa vừa nhắn WeChat cho chủ tiệm, đối phương gửi đến một yêu cầu rất dài, khiến cậu đọc xong mà hết muốn ăn cơm. Nhan Nguyệt ngồi đối diện thò đầu qua xem, Hứa Tích dứt khoát giơ điện thoại cho cô nhìn, “Tranh phong cảnh, vẽ theo phong cách Van Gogh, phải có hạc trắng, còn phải toát lên được vẻ tự do phóng khoáng của hội họa nước nhà, điểm xuyết thêm mai lan trúc cúc… Mấy cái này mà vẽ chung thì có nhìn nổi không vậy?”

Nhan Nguyệt cũng cạn lời: “Cậu thử nói chuyện với người ta xem?”

Hứa Tích chọc chọc cơm: “Để tôi photoshop rồi gửi cho chủ tiệm, chắc ổng có thể cảm nhận được.”

Nhan Nguyệt gật đầu tán đồng, Hứa Tích vẫn hơi lo lắng: “Nhỡ tôi photoshop xong người ta lại thấy trình độ tôi kém, không nhận nữa thì sao…”

Tối đó, Nhan Nguyệt về ký túc xá sau khi tắm xong, bỗng nhiên mấy cô bạn cùng phòng đang nằm trên giường đồng loạt nhô đầu ra la hét: “Anh trai nhỏ của bà gọi điện cho bà kìa!”

Nhan Nguyệt đỏ mặt, giả vờ tức giận: “Đừng có nhìn điện thoại tôi!”

Bạn cùng phòng sôi nổi: “Không nhìn không nhìn!” “Cài cả nhạc chuông riêng cho người ta rồi mà còn sợ không ai biết à?”

Nhan Nguyệt chui vào bức màn trên giường nhỏ của mình, cầm điện thoại lên, Hứa Tích gửi WeChat đến: “Chủ tiệm vậy mà lại nói “Đây chính là cái tôi muốn”…” Còn thêm cả sticker chấm hỏi đầy đầu.

Nhan Nguyệt cười trả lời: “Có phải do cậu photoshop quá đẹp không?”

Hứa Tích gửi qua một tấm ảnh chụp màn hình máy tính của mình, Nhan Nguyệt phóng to lên, nhìn chằm chằm vào ảnh ngược của Hứa Tích đang giơ điện thoại trên màn hình, nhắn lại một câu: “Đúng là khá đẹp…”

Hứa Tích gửi một sticker vừa cười vừa khóc: “Cậu không cần đâm thêm dao đâu…”

Nhan Nguyệt mím môi cười: “Do cậu quá chu đáo đó, photoshop kỹ càng như vậy, còn tô màu, không phải nói là muốn chủ tiệm thấy nó xấu sao?”

“Tôi sợ người ta đuổi tôi…”

Nhan Nguyệt nhắn lại một cái sticker xoa đầu an ủi: “Vậy cậu định vẽ thế này hả?”

“Chắc là vậy… tôi còn chưa vẽ quốc họa bao giờ… cứ theo bản phác họa này vậy…”



Bạn cùng phòng của Nhan Nguyệt ở yeutruyen.net giường bên cạnh ngó qua, nói chen vào: “Mau bảo để bà vẽ giúp phần quốc họa đi! Ngốc à!”

Nhan Nguyệt đỏ mặt trốn sang một bên, hai người bạn cùng phòng khác cũng nhao nhao kêu cô mau tóm lấy Hứa Tích. Nhan Nguyệt chịu không nổi, bèn dứt khoát chui vào chăn, ngẫm nghĩ một lúc rồi hạ quyết tâm gửi tin nhắn cho Hứa Tích, “Bằng không để tớ giúp cậu vẽ phần quốc họa nhé?” Lại nhanh chóng bổ sung thêm, “Không cần chia tiền công đâu.” Hứa Tích vội từ chối.

Giọng nói ồm ồm của Nhan Nguyệt truyền ra từ trong chăn: “Cậu ấy bảo không cần… ngại để tôi giúp…”

Các bạn cùng phòng chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Bà nói để bà dạy vẽ quốc họa đi! Không phải người ta thuê chung cư ở ngoài à! Tới nhà mà dạy!”

Nhan Nguyệt lại lưỡng lự tìm từ hồi lâu, xóa xóa nhập nhập nửa ngày, cuối cùng cũng chui ra khỏi chăn, gương mặt cô bấy giờ đã ửng hồng, lấm tấm mồ hôi, cũng không biết có phải do bị ngạt hay không, “Cậu ấy đồng ý rồi…”

Nhóm bạn cùng phòng lại ồn ào la hét, mãi đến lúc quản lý ký túc qua gõ cửa mới im ắng.

Hứa Tích và Nhan Nguyệt luyện vẽ quốc họa ở phòng tranh mấy ngày, lần nào xong cậu cũng mời cô ăn cơm. Cả hai ở chung với nhau rất hòa thuận, nhưng cũng chỉ giới hạn trong mối quan hệ bạn bè. Nhan Nguyệt chưa yêu đương bao giờ, mấy chiêu tán tỉnh lộ liễu hay mờ ám mà các bạn cùng phòng chỉ cho cũng đã dùng hết, nhưng Hứa Tích lại không có phản ứng gì. Nhóm bạn cùng phòng bắt đầu nghi ngờ có khi nào Hứa Tích là gay không, còn Nhan Nguyệt vẫn đang tốn rất nhiều tâm sức cho việc ăn diện.

Thú thật thì không phải Hứa Tích không nhận ra những ám chỉ vụng về của Nhan Nguyệt, nhưng cậu không có kinh nghiệm xử lý vấn đề này, cũng không có ai để hỏi, lại sợ sẽ phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp mà cả hai vừa mới thành lập, nên Hứa Tích chỉ còn cách giả ngu. Cậu áy náy vì bản thân không thể đáp lại tình cảm của cô, muốn giữ khoảng cách lại không nỡ nhìn cô mất mát, đâm ra chỉ có thể để mọi thứ nửa vời như bây giờ. Cũng may là ngoài công việc vẽ tường ra, cậu còn tìm được một chỗ làm thêm khác, lúc bận rồi thì ngay cả thời gian nhìn điện thoại cũng không có, tin nhắn trả lời càng lúc càng chậm, Nhan Nguyệt bị cậu ngó lơ vài bận, dần dà cũng không nhắn tin cho cậu nữa.

Người cùng rơi vào cảnh ngộ bị cậu ngó lơ ngoài Nhan Nguyệt ra còn có Tưởng Kế Bình. Hắn phát hiện kể từ khi quay lại trường học, cậu bỗng trở nên cực kỳ bận rộn, đầu bên kia điện thoại thường xuyên truyền đến tiếng tút tút kéo dài, tin nhắn WeChat cũng mất rất lâu mới thấy hồi âm. Tưởng Kế Bình cảm thấy bản thân nên nghiêm túc nói chuyện với cậu một phen, nhưng cũng cảm thấy bản thân nên vờ như không có chuyện gì xảy ra. Thời gian gần đây, hắn chưa một lần nào nói được vài lời hoàn chỉnh với Hứa Tích, trong lịch sử trò chuyện chỉ là mấy câu hỏi ngắn gọn về sinh hoạt, thái độ của cậu vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép, rồi lại mơ hồ có chút xa cách, làm Tưởng Kế Bình như mắc nghẹn trong cuống họng.

Gần tới cuối tháng, một nhóm tổ chức hoạt động giao lưu sinh viên theo chủ đề Halloween đến A mỹ làm tuyên truyền. Hứa Tích nhận được tin nhắn WeChat từ Nhan Nguyệt, hỏi cậu có đi hay không, Hứa Tích vốn định từ chối, nhưng kế đó Nhan Nguyệt lại nhắn thêm một câu, “Cậu đi cùng tớ có được không?” rồi nhanh chóng gỡ tin nhắn. Hứa Tích sửng sốt, Nhan Nguyệt trả lời, “Xin lỗi, là bạn tớ trêu…” Hứa Tích nghĩ nghĩ một lúc rồi nhắn lại, “Được, tôi cũng muốn tới xem.” Cậu thầm nhủ, nếu đã là hoạt động để sinh viên giao lưu, vậy có lẽ Nhan Nguyệt định đi tìm đối tượng hẹn hò, rủ cậu theo cũng chỉ vì muốn có người quen đi chung mà thôi.

Địa điểm tổ chức là ở một hộp đêm gần đó. Hứa Tích và Nhan Nguyệt cùng nhau đi bộ từ A mỹ qua. Số người tham gia hoạt động này không ít, ở lối vào còn mở quầy bán quần áo đạo cụ. Nhan Nguyệt nhìn thoáng qua quầy hàng kia, thoạt nhìn có vẻ hơi ủ rũ không vui. Bộ đồ Nhan Nguyệt mặc hôm nay là trang phục hầu gái cô tự mua, cô vốn đã mua cho Hứa Tích một bộ quản gia có thiết kế với khá nhiều chi tiết tương đồng với bộ cô đang mặc, vừa nhìn là biết đồ đôi mua cùng một nơi. Nhưng Hứa Tích lại nói dối là kích cỡ không vừa, chưa mặc lần nào đã trả cho Nhan Nguyệt. Nhận ra sự mất mát của cô, Hứa Tích bèn bước đến quầy hàng, lấy một cái bờm tạo hình bảo kiếm, đeo lên nhìn rất giống bị kiếm đâm xuyên qua đầu, còn có hiệu ứng máu chảy đầm đìa. Đội bờm lên xong, Hứa Tích dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi Nhan Nguyệt, “Trông thế nào?”

Nhan Nguyệt bị cậu chọc cười, Hứa Tích trả tiền, cả hai cứ thế vào trận. Hoạt động giao lưu cũng chỉ đơn giản là nam nữ cùng nhau ăn uống, sau đó chơi chút trò chơi. Vé vào cửa mà Hứa Tích và Nhan Nguyệt mua là vé đặt trước, sau khi mỗi người nhận bảng số xong thì được phân vào một nhóm, đi theo chỉ dẫn của nhân viên công tác BTC vào một lô ghế.

Một cô gái ăn diện hệt như phù thủy ngồi trên ghế nhiệt tình chào đón Nhan Nguyệt, nhưng Hứa Tích lại thấy biểu hiện của Nhan Nguyệt rất lúng túng lưỡng lự. Phù thủy nọ muốn để Nhan Nguyệt ngồi cạnh mình, Hứa Tích cảm nhận được bầu không khí khác thường giữa đối phương và cô, bèn ngồi vào giữa tách hai người họ ra. Đúng lúc này, một cô gái ăn diện hệt như mèo con tới, ngồi xuống cạnh Nhan Nguyệt, thân thiện chào hỏi bọn họ, Hứa Tích thấy Nhan Nguyệt vừa đáp lời người nọ, vừa lùi lại gần mình.

Sau khi cả bàn đông đủ, mọi người tự giới thiệu bản thân dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, kế đó chơi một vài trò chơi làm nóng bầu không khí. Cả đám rất nhanh đã làm quen, nhân viên cũng theo đó mà rời đi. Rượu quá ba tuần, trai gái cả bàn càng thêm cởi mở, có người đề nghị chơi trò quốc vương, chính là cô gái ăn diện như phù thủy đã chào hỏi Nhan Nguyệt khi nãy. Tính cách cô nàng hướng ngoại, còn khá mạnh mẽ, chưa tốn bao lâu cũng đã trở thành tiêu điểm của cả bọn, mọi người sôi nổi đồng ý. Qua vài vòng chơi, cô nàng liên tục đề xuất đủ mọi cách để phạt người khác, ngay cả người được làm quốc vương cũng thường xuyên chấp nhận ý kiến của cô nàng, một đám người chơi đến cực kỳ hào hứng. Mãi đến khi phù thủy được làm quốc vương, cô nàng mới nhìn thoáng qua điện thoại, đánh mắt với nữ miêu ngồi đó, hắng giọng, “Mời số 1 xoa ngực số 3…” Cả bàn bắt đầu la ó, cô nàng lại nói thêm, “Chỉ được phép cách một lớp vải thôi nha, sờ bên trong hay là sờ bên ngoài, số 3 tự chọn đi!” Đám nam sinh hưng phấn gào ghét liên tục, cùng nhau đẩy người số 1 ra, Hứa Tích nhìn thoáng qua Nhan Nguyệt đang đỏ mặt cúi đầu, hai nữ sinh kia còn đang tra hỏi xem số 3 là ai, mọi người bắt đầu tự đọc số của mình lên.



Hứa Tích thò tay xuống dưới bàn, cầm số của Nhan Nguyệt: “Tôi là số 3.”

Đám nam sinh thất vọng than thở, Hứa Tích mỉm cười với cậu trai số 1: “Cậu muốn xoa tôi không? Hay để tôi xoa cậu cũng được?”

“Tôi vừa thấy cậu lén lấy số của Nhan Nguyệt!” Nữ miêu xen mồm.

“Này này, làm vậy là không được nhé! Không thể phá luật được!” Nữ phù thủy lớn tiếng nói, kéo theo cả đám người đồng tình.

Hứa Tích bị tiếng ồn làm cho đau đầu, đành phải bảo: “Không thì tìm cách khác phạt tôi đi?”

Cô nàng phù thủy đảo đảo mắt: “Tôi muốn số 3 làm bạn trai của tôi!” Cả bàn lại lần nữa la ó, Hứa Tích thấy đối phương cười tươi nhìn về phía Nhan Nguyệt, nữ sinh còn lại cũng khúc khích không ngừng.

“… Thôi cứ xoa ngực tôi đi.” Hứa Tích khéo léo trả lời, “Tôi không ngại.”

Biểu cảm trên mặt nữ phù thủy suýt nữa đã không kiềm chế nổi, bầu không khí trên bàn lập tức rơi vào tình trạng im lặng xấu hổ. Một nam sinh vội đứng dậy giảng hòa, “Xoa ngực thì quá lợi cho cậu rồi! Đã phạt là phải phạt nặng chứ, không thì chơi cái gì nữa?” Mấy người còn lại đều đồng tình, bắt đầu kéo nữ phù thủy qua để thảo luận cách phạt Hứa Tích. Cả đám chụm đầu vào nhau, thỉnh thoại lại quay mặt lén nhìn Hứa Tích rồi nhỏ giọng cười. Khung cảnh này khiến Hứa Tích nhớ lại hình ảnh bản thân từng bị bạn học xa lánh hồi còn ở quê, cậu cầm chai bia lên, uống một hớp, cố đè nén những cảm xúc tiêu cực đó xuống.

Nhan Nguyệt nhỏ giọng nói với cậu: “Cảm ơn cậu…”

Hứa Tích quay mặt đi: “Trước đây là hai bạn nữ kia bắt nạt cậu à?”

Cả hai cách nhau rất gần, Nhan Nguyệt chỉ cảm thấy dường như lông mi của Hứa Tích đã phớt qua mặt mình, cô âm thầm đỏ mặt dưới ánh đèn mờ tối, sau đó mím môi gật đầu. Hứa Tích quay người lại, nhóm bên kia đã thảo luận xong, nữ phù thủy chỉ tay ra ngoài nói, “Số 3! Cậu ra quầy hàng kia mua một bộ đồ nữ rồi mặc vào, sau đó chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, không được giới hạn người xem!”

Hứa Tích nhìn vài gương mặt hóng hớt trên bàn, đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Nhan Nguyệt vội đi theo cậu, thấy Hứa Tích mặt mũi vô cảm chọn lựa đồ ở quầy hàng, cô áy náy siết chặt tay áo cậu: “Hứa Tích… hay là cậu đừng quay lại nữa, cậu không cần làm vậy…”

Hứa Tích lôi một bộ váy thủy thủ JK khỏi rương quần áo sặc sỡ đủ màu, cậu quay người nói với Nhan Nguyệt: “Đối mặt với loại người này, cậu không thể tỏ ra sợ hãi được, cậu càng trốn tránh sẽ chỉ khiến bọn họ càng được nước lấn tới.” Hứa Tích đã uống chút rượu, lúc này cậu có hơi dễ xúc động, cũng không biết những lời này rốt cục đang nói với Nhan Nguyệt, hay là nói với chính mình ngày xưa. yeutruyen.net Đưa tiền cho ông chủ xong, Hứa Tích vào WC thay quần áo, quay lại ghế lô.

Cả đám người ôm bụng cười không ngừng, liên tục giơ điện thoại chụp ảnh, đèn flash nhấp nháy nhiều đến mức khiến mấy bàn xung quanh cũng bắt đầu chú ý. Hứa Tích giơ hai ngón giữa với bọn họ, ngồi lại chỗ tiếp tục uống rượu. Cô nàng phù thủy kia cũng chụp vài tấm, tiến đến trước mặt Hứa Tích nói, “Nào, đại ca giả gái, chúng ta add WeChat đi, tôi gửi ảnh cho cậu!” Hứa Tích lấy điện thoại, giơ mã QR của mình ra, sau đó đăng ảnh lên vòng bạn bè dưới sự giám sát của đối phương. Cậu định nhét điện thoại vào trong túi váy, kết quả váy JK lại không có túi, Hứa Tích bèn nhét vào túi áo khoác. Một nam sinh nghiêng người qua, cụng bia với Hứa Tích, “Dám mặc váy mới đúng là đàn ông đích thực!” Hứa Tích dở khóc dở cười, “Đúng thật, lạnh chân lắm…” Thấy biểu hiện của cậu không xi nhê gì, vài người ồn ào thêm một lúc cũng thôi, tiếp tục chơi game.

Hoạt động giao lưu kéo dài đến tận nửa đêm, vì sáng hôm sau còn phải đi làm, nên Hứa Tích nhắn chào tạm biệt những người khác trên WeChat. Thấy cậu phải đi, Nhan Nguyệt cũng đi theo. Hứa Tích vào toilet thay quần áo, đến lúc ra ngoài mặt mũi lại đổi sắc, Nhan Nguyệt nhìn thoáng qua điện thoại của cậu, trên màn hình đang hiển thị hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ một người tên là “Ba”.