Trong mấy ngày còn lại của kỳ nghỉ, cả hai cùng nhau đi xem bất động sản, cuối cùng chọn một tiểu khu cách chỗ ở hiện tại không xa. Phòng sách của căn nhà này rất rộng rãi, ánh nắng mặt trời tụ lại thành dải dài, xuyên qua cửa sổ sát đất mà chiếu vào trong phòng, nghĩ đến khung cảnh bản thân và Tưởng Kế Bình sẽ yên tĩnh bầu bạn ở đây, lồng ngực Hứa Tích như căng đầy.
Cậu lưu luyến quay lại trường học, khó khăn vượt qua cuối kỳ, về thành phố B sớm. Cả hai dự định sẽ thuê xe tự lái về quê để xử lý chuyện nhà cũ ngay trong hôm đó, nhưng công việc của Tưởng Kế Bình lại không kết thúc như dự kiến, không đến sân bay đón Hứa Tích được, cậu bèn ngồi tàu điện ngầm, đến trường tìm hắn.
Hứa Tích lưng đeo balo, tay xách vali, bước tới gần cửa văn phòng Tưởng Kế Bình, giọng nói của hắn truyền ra từ bên trong: “… Bình thường tôi không bao giờ quy định thời gian lên lớp của các em, vì mỗi người đều có tiến độ học tập riêng, chưa chắc tiết học của tôi đã có ích cho các em, các em có thể không đến, cũng có thể qua văn phòng tôi sau giờ học, tuần nào tôi cũng chừa thời gian để giải đáp thắc mắc cho các em. Tôi đã xem qua bài thi của em rồi, nó hẳn có thể phản ánh được lượng kiến thức mà em có…”
Tiếng lật giấy vang lên, Tưởng Kế Bình nói tiếp: “Ví dụ như câu hỏi cơ bản này, câu này, và ba câu tiếp theo em đều không làm được… Câu này em dùng sai công thức, phần giải thích em đưa ra trong câu này không phù hợp với định lý… Có rất nhiều lỗi cơ bản, chứng tỏ em chưa đáp ứng được yêu cầu tối thiểu của tôi về môn học này, đây đều là những kiến thức tất yếu, nếu em không nắm vững được, việc học tập sau này của em chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn…”
Hứa Tích dựa người vào tường, lắng nghe tiếng động bên trong, có vẻ là một sinh viên đến tìm Tưởng Kế Bình để sửa điểm. Tưởng Kế Bình mềm cứng không ăn, giọng điệu giống hệt những lúc hắn đứng lớp, không có chút cảm xúc dư thừa nào, nhưng Hứa Tích có thể nhận ra hắn đang thật lòng khuyên bảo nam sinh kia, không quở trách, cũng không mỉa mai, chỉ như đang thuật lại một định luật vật lý, từng câu từng câu nói ra sự thật.
Hai người họ nói chuyện rất lâu, Hứa Tích đứng ngoài chờ đến chán ngán, cậu móc một đôi khuyên tai kẹp từ trong túi quần ra, thứ này được cậu mua ở tiệm đồ gốm gần A mỹ, cùng một loại men gốm với khuy măng sét mà cậu đã làm cho Tưởng Kế Bình, chỉ là hai viên đá sứ hình thoi đơn giản, thoạt nhìn thì nó có màu đen, nhưng nếu quan sát kỹ rồi, có thể loáng thoáng thấy được những hạt cát mịn lấp lánh lẫn trong đó. Kể từ khi sinh viên của Tưởng Kế Bình đề cập đến thứ gọi là khuyên tai này, Hứa Tích đã hơi động tâm, nhưng cậu không dám xỏ lỗ tai, sợ Tưởng Kế Bình không thích. Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Hứa Tích vẫn không kiềm được ý nghĩ muốn để hắn xem, cậu bèn đeo khuyên lên.
Hứa Tích nghe thấy tiếng nam sinh kia rầu rĩ chào tạm biệt Tưởng Kế Bình, đối phương đẩy mạnh cửa phòng ra, đối mặt với Hứa Tích đang đeo khuyên, nam sinh nhìn cậu một cái, xụ mặt đi mất.
Hứa Tích kéo vali, dò xét ngó đầu vào phòng Tưởng Kế Bình, cười hì hì gọi hắn: “Thầy Tưởng?”
Tưởng Kế Bình ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Hứa Tích, biểu cảm trên gương mặt hắn lập tức dịu xuống, đoạn đứng dậy thu dọn đồ đạc: “Đi thôi.”
Trường học đã gần như không còn ai, Tưởng Kế Bình nhận vali từ tay Hứa Tích, tay còn lại ôm vai cậu đi ra ngoài. Nhìn thoáng qua khuyên tai dưới phần tóc mai ngắn ngủn của cậu, hắn hỏi: “Xỏ khuyên à?”
Hứa Tích hỏi ngược lại: “Đẹp không? Cùng màu men với khuy măng sét của ba đó.”
Tưởng Kế Bình nhìn mảnh sứ kia, quả thật là màu sắc mà hắn quen thuộc, điểm nhỏ sẫm màu tô điểm trên vành tai phấn hồng của cậu, khiến làn da xung quanh có vẻ càng thêm trắng nõn. Tưởng Kế Bình cong môi, “Đẹp.”
“Thật ạ?” Hứa Tích cười hì hì quay đầu, “Lần trước ba nhìn thấy nam sinh cùng khoa con đeo khuyên còn nhíu mày cơ mà.”
“Bọn họ đeo xấu, con đeo đẹp.” Thầy Tưởng hoàn toàn không nhận thức được sự tiêu chuẩn kép của mình.
Hứa Tích kéo khuyên kẹp xuống, Tưởng Kế Bình bị động tác của cậu dọa sợ, tưởng cậu sẽ kéo đứt lỗ tai, mãi đến lúc hắn nhìn rõ mới nhẹ nhàng thở ra, Tưởng Kế Bình nhéo nhéo vành tai bị kẹp hằn đỏ của cậu, “Có đau không?”
Hứa Tích thuận thế đáp: “Xỏ khuyên rồi đeo thì không đau.” kế đó lặng lẽ quan sát biểu cảm của Tưởng Kế Bình.
Tưởng Kế Bình phát hiện chút mánh nhỏ này của cậu, cười nói: “Thích thì xỏ đi, cẩn thận đừng để nhiễm trùng.”
Hai người vào trong xe, Tưởng Kế Bình tập trung đánh lái, Hứa Tích lại ỷ vào việc quanh đây không có ai, nghiêng người hôn một cái lên má Tưởng Kế Bình. Gò má cùng vành tai hắn nhanh yeutruyen.net chóng ửng hồng, ánh mắt hơi lóe ý cười liếc qua Hứa Tích một chút, bất đắc dĩ nói, “Đừng quậy.”
Hứa Tích hôn trộm thành công, hết sức đắc ý ngồi lại chỗ. Khi xe vừa ra khỏi bãi đậu, cậu đột ngột hỏi Tưởng Kế Bình nhà ăn của trường còn mở không, cậu muốn ăn bánh rán hành ở đó.
Tưởng Kế Bình bèn dừng xe chờ cậu, Hứa Tích cầm thẻ của Tưởng Kế Bình, phi đi như một cơn gió, chỉ chốc lát sau đã thấy cậu xách bánh quay lại. Vừa ngồi vào ghế phụ xong, Hứa Tích đã lại thò qua muốn hôn lên sườn mặt Tưởng Kế Bình, song hắn lại rõ cậu như lòng bàn tay, lập tức quay mặt, hôn thẳng lên bờ môi cậu. Hứa Tích không ngờ hắn lại làm thế, tốc độ đỏ mặt còn nhanh hơn Tưởng Kế Bình khi nãy. Tưởng Kế Bình ngồi thẳng người lại, khóe mắt đuôi mày đều lộ ý cười, thậm chí còn loáng thoáng thấy được nét xảo quyệt của trẻ con, Hứa Tích lại mặt mũi đỏ bừng, nhịp tim đập nhanh.
Hai người lái xe rời đi, không một ai để ý tới, bên cạnh vành đai xanh chợt lóe lên một bóng người.
Trong xe Tưởng Kế Bình đã thu xếp sẵn hành lý của cả hai, hắn lái thẳng lên đường cao tốc về quê. Hai nơi cách nhau không xa, chưa tới ba tiếng mà xe cũng đã đến dưới tiểu khu của Tưởng Kế Bình.
Tưởng Kế Bình đỗ xe vào ô riêng của nhà mình, dưới lầu đang có vài bác trai bác gái ngồi hóng mát, có người nhận ra hắn, bèn mở lời chào hỏi. Sau vài câu khách sáo, đề tài chuyển sang Hứa Tích, có người hỏi cậu có phải con hắn không, sau khi nhận được đáp án khẳng định, đối phương nói, “Đứa nhỏ này lớn rồi, không giống ngày bé.” Kết quả lại bị một bác gái đứng bên cạnh véo tay, Tưởng Kế Bình ôm lấy bả vai Hứa Tích, “Thằng bé là con trai khác của tôi.”
Hàn huyên cùng hàng xóm xong, Tưởng Kế Bình dẫn Hứa Tích lên lầu, nhóm bác trai bác gái ngoài cửa đang nhỏ giọng nói về sự cố ngoài ý muốn năm đó, nhưng bởi vì có người nghễnh ngãng, nên âm thanh nói chuyện chung quy vẫn không nhỏ, tiếng thảo luận cùng thở dài truyền đến bên tai Hứa Tích và Tưởng Kế Bình.
Hứa Tích đi phía sau Tưởng Kế Bình, không nhìn thấy biểu cảm của hắn, cậu vươn tay nắm chặt lấy tay đối phương, Tưởng Kế Bình cũng siết chặt ngón tay cậu, tiếp tục bước từng bước một lên bậc thang.
Tưởng Kế Bình dùng chìa khóa mở cửa, Hứa Tích theo sau hắn, nhìn thấy một căn hộ mà nơi nơi đều phủ kín vải trắng. Tưởng Kế Bình mở hết cửa sổ ra, xốc từng tấm vải lên, giũ ra không biết bao nhiêu tro bụi, dưới ánh nắng mặt trời, chúng hóa thành vô số bụi phấn lấp lánh. Tưởng Kế Bình gấp gọn từng tấm vải, đặt chúng sang một bên, Hứa Tích ở bên cạnh hắn, cùng nhau dọn dẹp lại căn phòng. Sau khi gấp xong tấm vải trắng cuối cùng, hơi thở sinh hoạt trong gian phòng lập tức lan ra, như thể người trụ ở đây chỉ vừa mới rời đi chưa được bao lâu.
Tưởng Kế Bình chậm rãi đi dạo xung quanh, chạm ngón tay vào từng vật dụng trong nhà, cuối cùng dừng bước trước bàn ăn, một tay hắn chống lên lưng ghế, vành mắt hơi hoen đỏ. Hứa Tích không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể tiến lên, áp tay mình lên mu bàn tay hắn. Khóe miệng Tưởng Kế Bình khẽ nhếch, hắn dùng một tay khác nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cậu, ý bảo hắn không sao. Hứa Tích nhìn tròng mắt hắn tích đầy nước, nhưng chúng không trào ra. Tưởng Kế Bình hít một hơi, quay đầu nói với cậu, “Đói chưa? Ba dẫn con đi ăn chút gì đó.”
Tưởng Kế Bình dẫn Hứa Tích đến tiệm cơm trước đây hắn thường ghé, để cậu nếm thử vài món ăn địa phương, sau đó quay lại chung cư tiếp tục dọn dẹp đồ đạc. Động tác của Tưởng Kế Bình nhanh nhẹn, hắn vứt đi rất nhiều thứ, cất những nhu yếu phẩm và những bộ quần áo còn khá mới vào một cái túi, định sẽ quyên góp cho Ủy ban khu phố cộng đồng. yeutruyen.net Giấy khen và bài văn của Tưởng Nhất Phàm, tranh vẽ cùng nhật ký của Thẩm Thiến đều được Tưởng Kế Bình giữ lại, xếp chung vào một cái thùng giấy cùng với sách vở và tài liệu của hắn. Album và cuộn băng được cất cẩn thận trong một hộp nhựa, bên trong có gói chống ẩm.
Hứa Tích không dám động tay động chân quá nhiều, sợ sẽ lỡ tay vứt di vật quan trọng của vợ con hắn đi, cậu chỉ cầm mọi thứ ra, sau đó phân loại từng cái một, chờ Tưởng Kế Bình quyết định. Lúc dọn dẹp bàn trang điểm của Thẩm Thiến, Tưởng Kế Bình nói, “Toàn bộ đều là mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, chắc cái nào cũng hết hạn rồi, con vứt đi.” Hứa Tích gật đầu, Tưởng Kế Bình xách mấy túi quần áo muốn quyên góp xuống lầu, đi đến Ủy ban khu phố. Hứa Tích kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, bất chợt bị rơi một nửa, cậu đành phải lôi hẳn nó ra ngoài, định đóng lại sau. Đúng lúc đó, một phong bì thư bằng giấy kraft cũng cùng rơi xuống theo ngăn kéo mà Hứa Tích lôi ra ngoài, kèm theo vài tấm ảnh rải rác.
Tấm ảnh được chụp trong một studio, thoạt nhìn có vẻ hơi cũ. Hứa Tích nhận ra người phụ nữ trong ảnh, là Thẩm Thiến, trên đùi cô là một bé trai nhỏ gầy, bên cạnh rìa ảnh là một dòng chữ: