Biểu Muội Khó Thoát

Chương 55: Gặp mặt hắn



Thu Chỉ nói: “Nô tỳ sẽ đến Tạ phủ lấy về.”

Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng lắc đầu, chiếc trâm cài tóc cũng lắc lư theo, nàng dùng khuỷu tay đụng vào Nguyệt Ảnh: “Võ công của ngươi giỏi, ngươi qua lấy về đi.”

Nói xong, nàng lại phủ định câu trước: “Hay là thôi đi.”

Thẩm Thính Trúc nghe vậy trên mặt đều nhiễm y cười, hắn khẽ nói với Mạc Từ: “Đẩy ta qua.”

Mạc Từ đẩy xe lăn đến sát tường rồi nói: “Để thuộc hạ làm là được rồi.”

Thẩm Thính Trúc nói: “Đỡ ta đứng lên.”

Mạc Từ muốn khuyên can nhưng cũng biết có nói cũng vô dụng, chỉ có thể đỡ hắn đứng lên, tuy Thẩm Thính Trúc đứng không ổn định được nhưng lưng vẫn thẳng tắp như tùng.

Lâm Khinh Nhiễm lại nhìn thêm lần nữa, chau mày, quyết định quay trở về làm một cái khác. Lúc nàng vừa xoay người đi thì có một bóng đen nhỏ bay xuống từ đỉnh đầu, Lâm Khinh Nhiễm theo bản năng rụt vai lại, vật vừa bay đến cứ như vậy lướt qua mắt nàng rồi rơi trên mặt đất.

Thu Chỉ mừng rỡ nhìn lại: “Sao nó có thể tự mình bay về?”

Đôi mắt Nguyệt Ảnh chợt lóe lên, nàng ấy tiếp lời: “Chắc là người hầu bên kia nhìn thấy, biết nó từ bên này của chúng ta bay tới nên đã trả lại.”

Lâm Khinh Nhiễm quay đầu nhìn về phía bên kia bức tường, chỉ có thể nhìn thấy một mảng trời. Nàng khụy gối xuống nhặt con diều trên mặt đất lên, nhíu mày lại để sát vào mũi ngửi, lại ngửi thấy mùi thuốc đông y kia, nhợt nhạt đến mức không thể nếm được vị đắng trong đó.

Bàn tay đang cầm con diều của Lâm Khinh Nhiễm dùng sức siết chặt, nàng có chút tức giận không rõ nguyên do, không có việc gì lại nhớ đến người đó làm cái gì chứ.

Không còn tâm trạng thả diều nữa, nàng quay sang hỏi Thu Chỉ: “Phụ thân ta nói muốn sắp xếp cử nhân họ Trương kia đến cùng nhau gặp mặt?”

Thu Chỉ nói: “Đúng vậy, sắp xếp ở thư phòng phía Tây, tiểu thư có muốn đến gặp không?”

Mấy người càng đi càng xa, chỉ còn lại âm thanh mơ hồ truyền vào tai——

“Đi.”

Trên mặt Thẩm Thính Trúc không có chút cảm xúc gì, nhưng đôi môi đang mím chặt lại trắng bệch.



Lâm Khinh Nhiễm đến thư phòng cùng với Sở Âm, người tên Trương Hoài kia cử chỉ ngày thường vô cùng đoan chính, cũng là người nhã nhặn, nhưng Lâm Khinh Nhiễm lại sợ hắn ta chậm chạp như con mọt sách, không hiểu chút phong tình nào.

“Muội nói với hắn ta ngày xuân phong cảnh rất đẹp, nhưng hắn ta lại nói với muội xuân đến thời tiết khá lạnh, nên mặc thêm nhiều y phục và hạn chế ra cửa.” Mãi đến khi dùng bữa tối, Lâm Khinh Nhiễm vẫn còn nhắc lại chuyện đó.

Sở Âm nghe xong thì cười không ngừng, vỗ về bụng nói: “Nào có khoa trương như muội nói chứ, điều này chứng tỏ thái độ làm người của hắn ta thành thật, tương lai muội cũng không bị khi dễ.”

Lâm Khinh Nhiễm vẫn cứ lắc đầu, bất luận thế nào nàng cũng không hài lòng.

Lâm lão gia cũng không nuông chiều nàng: “Ta cũng cảm thấy như vậy, thái độ làm người của Trương Hoài vừa cầu tiến lại chịu khó, tuy gia thế hơi thấp nhưng ở rể vẫn được.”

Sao Lâm Khinh Nhiễm có thể bằng lòng được, cơm cũng không ăn mà vội vàng nói: “Phụ thân.”

Lâm lão gia nhìn nữ nhi nhà mình: “Được được được.” Bởi vì đã cạo râu nên cằm ông nhẵn bóng, ông định đưa tay lên vuốt râu nhưng lại sờ vào khoảng không nên cũng buông tay xuống nói: “Nhà họ Hạ cũng rất có danh tiếng ở Dương Châu, gần đây Tam công tử vừa mới cùng phụ thân đến Giang Ninh, ngày mai họ mở tiệc rượu, con đi cùng ta đến đó đi.”

Lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới nhận ra phụ thân đang đợi nàng ở đây, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, đồng ý một cách không tình nguyện.

Hoàng hôn ngày hôm sau, Lâm Khinh Nhiễm trang điểm một chút rồi theo Lâm lão gia rời phủ, xe ngựa đi về phía hồ Ánh.

Hai phụ tử nhà họ Hạ bố trí một chiếc thuyền hoa lộng lẫy, bốn góc thuyền đều thắp đèn màu, rèm sa mỏng khẽ đong đưa, bốn nữ tử ngồi ở mũi thuyền đang gảy một khúc tỳ bà Thanh Từ, lịch sự mà tao nhã.

Họ vừa bước lên thuyền, hai phụ tử nhà họ Hạ đã đi ra đón tiếp, Hạ lão gia và Lâm lão gia chào hỏi nhau vài câu rồi giới thiệu: “Đây là nhi tử thứ ba của ta, Hạ Thư Minh, Lâm lão ca còn chưa từng gặp qua đúng không.”

Lâm lão gia cười nói: “Sao lại chưa gặp qua được, ta đã từng uống rượu đầy tháng của thằng bé đó.”

Hạ lão gia cười lớn: “Ta thật sự đã quên mất.”

Hạ Thư Minh lễ phép hành lễ: “Ra mắt Lâm bá phụ, Lâm cô nương.”



Từ khi hai người lên thuyền, đôi mắt hắn ta đã quét đến đánh giá Lâm Khinh Nhiễm từ trên xuống dưới một lần, hắn ta đã gặp qua vô số nữ tử, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phác họa ra dáng người yểu điệu dưới lớp y phục kia, giờ phút này tầm mắt của hắn ta dừng trên làn váy của nàng như muốn nhìn xuyên qua lớp áo mỏng kia.

Nhưng khi ngước mắt lên, hắn ta đã thu lại sạch sẽ những suy nghĩ của mình, đứng đắn trong sạch, hoàn toàn là dáng vẻ của một bậc quân tử.

Dĩ nhiên Lâm Khinh Nhiễm đã chú ý đến đôi mắt hoa đào của hắn ta đang mỉm cười với nàng, nàng cũng khẽ gật đầu: “Tiểu nữ ra mắt Hạ bá phụ, Hạ Tam công tử.”

Lâm lão gia đang nói chuyện làm ăn với hai người họ, Lâm Khinh Nhiễm không có hứng thú nghe, vô cùng buồn chán mà nhìn mặt hồ, lúc Hạ Thư Minh nói chuyện với nàng không có sự chất phác như người đọc sách, cũng không có bộ dạng bất cần đời của các công tử thế gia, hiếm thấy Lâm Khinh Nhiễm nguyện ý nói nhiều thêm hai câu, nhưng cũng không được thích thú lắm.

Trước khi tạm biệt, Hạ Thư Minh nói: “Ta rất ít khi đến Giang Ninh, nghe nói cảnh sắc nơi này vô cùng xinh đẹp, không biết ta có cơ hội mời Lâm cô nương dẫn tại hạ đi tham quan một chuyến hay không.”

Lâm Khinh Nhiễm khẽ nhíu mày, nghĩ hắn ta cũng không ở lại Giang Ninh lâu nên liền mượn cớ: “Những ngày tới ta không có thời gian rảnh.”

Hạ Thư Minh nhìn vòng eo thon thả của nàng thì trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng cũng không cần nóng vội, tất nhiên hắn ta sẵn lòng tốn nhiều tâm tư trên người một nữ nhân xinh đẹp như vậy, huống chi hắn ta đến đây là vì cưới nàng, “Không sao, vậy cứ chờ khi nào cô nương có thời gian rảnh vậy.”

Tháng tư vừa qua đi, sau khi kết thúc một vài cơn mưa thì trời ấm lên đặc biệt nhanh chóng.

Thẩm Thính Trúc ngồi trong thư phòng, mở thư mà ám vệ gửi đến, càng xem thì lông mày càng nhíu chặt.

Gia cảnh của Trương cử nhân kia bình thường không nói, thái độ làm người chất phác lại không khéo đưa đẩy, tất nhiên con đường làm quan tương lai sẽ không thuận lợi, sao có thể cho Lâm Khinh Nhiễm một cuộc sống ổn định đáng tin đây.

Về phần tên Hạ Tam công tử kia, bên ngoài ngụy trang thành một người đứng đắn mẫu mực, thật ra đã sớm lén nuôi dưỡng một ngoại thất bên ngoài rồi, loại người như vậy cũng xứng với Nhiễm Nhiễm của hắn.

Lật thêm một trang nữa, người này đã tập võ nhiều năm, nếu hắn ta đánh vào thân thể mềm yếu của tiểu cô nương, sao nàng có thể chịu được.

Lật sang trang khác, bất kể là tốt hay xấu thì Thẩm Thính Trúc đều có thể tìm ra điểm xấu.

Hắn đóng thư lại, vẻ mặt bình tĩnh mà phủ định tất cả những người nêu trên.

Sau ngày hôm đó, Hạ Thư Minh lại đến mời Lâm Khinh Nhiễm thêm hai lần, đến lần thứ ba, Lâm Khinh Nhiễm thật sự không thể từ chối. Lại nhìn phụ thân mình đang thở dài bên cạnh, Lâm Khinh Nhiễm chỉ đành cho Thu Chỉ đi hồi âm.

Lúc Thu Chỉ định đi ra ngoài trả lời, Lâm Chiếu cũng từ trong sân bước nhanh đến, xua tay nói: “Không cần đi.”

Lâm Khinh Nhiễm khó hiểu chớp mắt hai cái, Lâm Chiếu nhăn mặt nói: “Ta vừa mới biết được Hạ Tam công tử kia nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, thậm chí còn lén lút có một đứa con.”

Lâm Khinh Nhiễm còn chưa kịp nói gì, Lâm lão gia đã đập tay xuống bàn một phát trước: “Lại có chuyện như vậy, cái tên vô liêm sỉ đó chơi đùa ở bên ngoài không biết tự kiểm điểm, còn dám đến nhà xin cưới nữ nhi của ta.”

Lâm Chiếu nói tiếp: “Về phần Trương Hoài kia, chưa nói đến xuất thân thì nhân phẩm cũng xem như không tệ, nhưng lại có một tên tỷ phu nghiện cờ bạc, thường xuyên sai thê tử về nhà bố mẹ đẻ lấy tiền, nếu dính vào hạng người này chỉ sợ sẽ gây ra nhiều chuyện rắc rối.”

Sau đó Lâm Chiếu lại nói thêm hai người khác nữa, ít nhiều cũng có khuyết điểm, hắn nhíu chặt mày nói: “Phụ thân, khi người gặp mặt bọn họ ít nhất cũng nên điều tra rõ nội tình.”

Sắc mặt Lâm lão gia lúc xanh lúc trắng, ông đúng là không để ý đến những chuyện riêng tư này.

Lâm Khinh Nhiễm đang hứng thú lắng nghe, nhẹ nhàng nhìn hai người: “Nói như vậy con không cần phải gặp mặt những người này nữa.” Nàng vô cùng vui vẻ nâng cao giọng: “Vậy con quay về phòng đây.”



Hoàng hôn dần buông xuống.

Gần đây Thẩm Thính Trúc càng ngày càng trầm mặc, hắn thường xuyên không mở miệng suốt cả ngày, nghe thấy tiếng bước chân của Mạc Từ, dưới sắc trời mờ mịt lật hắn lật từng trang sách, mặt không biểu cảm: “Mọi chuyện đều đã truyền tới tai Lâm Chiếu sao.”

Mạc Từ hồi đáp: “Thế tử yên tâm, đều được xử lý ổn thỏa.” Y do dự một lát rồi lại nhắc đến: “Vệ tiên sinh lại đưa tin đến đây, nếu Thế tử không quay về…”

“Phân phó xuống dưới, ngày mai khởi hành.” Thẩm Thính Trúc ngắt lời y, âm thanh của hắn bị gió thổi đứt quãng: “Tạ Hoài cũng sắp đi tuần tra trở về.”

Tiếp theo, không cần hắn nữa.

Thẩm Thính Trúc lặng lẽ mà đến, cả khi hắn rời đi Lâm Khinh Nhiễm cũng hoàn toàn không biết, nàng chỉ ngửi thấy mùi thuốc bay thoang thoảng trong không khí, nhưng một ngày nọ lại đột nhiên biến mất.

Tạ Hoài vừa mới nhậm chức, thường xuyên bận rộn đến hơn nửa tháng đều ở lại nha môn, chỉ gặp qua Lâm Khinh Nhiễm hai lần, cũng nói mấy câu mà thôi.

Cuối tháng năm, thời tiết rõ ràng trở nên nóng hơn, Lâm Khinh Nhiễm mặc một bộ váy mỏng nhẹ, ngồi trong nhà thủy tạ phe phẩy quạt, trong miệng đang ăn một quả vải ướp lạnh, thoải mái đến híp mắt muốn ngủ.

Thu Chỉ vội vàng chạy tới: “Tiểu thư.”



Lâm Khinh Nhiễm lười biếng mở mắt ra: “Có chuyện gì mà vội vàng lo lắng như vậy.”

Thu Chỉ nói: “Công tử của Trường Hưng Hầu phủ đến đây, lão gia gọi người nhanh qua đó.”

Lâm Khinh Nhiễm cắn miếng vải thiều, nước quả ngọt ngào tràn vào miệng, nàng ăn từng chút một: “Là vị công tử nào?”

Tuy nàng nói thong thả nhưng ngón tay lại nắm chặt chiếc quạt.

Thu Chỉ nghiêng đầu nhớ lại một chút: “Nô tỳ cũng không nghe rõ.”

Lâm Khinh Nhiễm lập tức đứng dậy, trong đầu suy nghĩ lung tung, nàng cúi đầu sửa sang vạt váy nhằm che đậy sự bối rối lúc này của mình, không biết đã vuốt qua vải lụa mỏng bao nhiêu lần, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại: “Đi thôi.”

Đi đến phòng khách tại tiền viện, phụ thân và ca ca đều đã ở đó, Lâm Khinh Nhiễm phân ra ngồi đối diện ca ca nàng, cõi lòng bình yên lại gợn sóng lần nữa.

Có thứ gì đó đang yên lặng rơi xuống.

Khi nàng bước qua ngưỡng cửa, Thẩm Kỳ mặc trường sam xanh nhạt quay lại nhìn nàng, hắn mỉm cười nói: “Biểu muội, đã lâu không gặp.”

Lâm Khinh Nhiễm rất vui mừng khi gặp lại Thẩm Kỳ lần nữa: “Sao đại biểu ca lại đến Giang Ninh?”

Thẩm Kỳ không nói rõ, chỉ nói: “Ta có công vụ trên người nên thuận đường ghé thăm, sẵn gặp muội một lát.” Hắn vẫn dịu dàng như trước đây, khiến người ta như tắm gió xuân.

Lâm Khinh Nhiễm cong mắt, nhiệt tình nói: “Hay là đại biểu ca ở lại phủ mấy ngày đi, ta có thể dẫn huynh đi tham quan xung quanh một chút?”

Thẩm Kỳ mỉm cười nói: “Ngày mai ta phải lên đường quay về Kinh.”

“Nhanh vậy sao?” Lâm Khinh Nhiễm nhíu mày.

Thẩm Kỳ gật đầu.

Lâm Chiếu sắp xếp người hầu bưng đồ ăn lên: “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Ăn tối xong, Lâm Khinh Nhiễm dẫn Thẩm Kỳ đến phòng khách, tiện thể dẫn hắn đi dạo trong vườn một vòng.

Lâm Khinh Nhiễm hỏi thăm tình hình của Lâm thị và Thẩm Hi, Thẩm Thư, Thẩm Kỳ đáp: “Bọn họ đều rất tốt, ngũ muội thường xuyên nhớ muội.”

Nhất thời Lâm Khinh Nhiễm có chút thất vọng: “… Vậy còn.”

Nàng mở miệng rồi lại khép vào, nhưng vẫn không hỏi ra.

Thẩm Kỳ nhìn về phía nàng: “Lần này ta đến đây, thật ra là có chuyện muốn nói với muội.”

Lâm Khinh Nhiễm có chút sửng sốt, chuyện lớn gì có thể làm cho đại biểu ca ngàn dặm xa xôi đến nói với nàng,

Thẩm Kỳ chống ngón tay lên môi mình, cân nhắc nên mở miệng thế nào: “Đầu tiên, ta muốn thay nhị đệ giải thích chuyện hắn mạo phạm muội trên đường đến Kinh thành, thứ hai, ta mong muội có thể đến gặp mặt hắn một lần.”

Hắn hỏi nhiều lần đều không thể khiến Thẩm Thính Trúc mở lời, nên chỉ đành ép hỏi Mạc Từ, vậy nên mới biết được gút mắc xảy ra giữa hai người.

Do Thẩm Thính Trúc đã làm ra những chuyện hoang đường quá đáng đó trước, hắn cũng khó có thể mở miệng mong Lâm Khinh Nhiễm đi gặp đệ ấy, nhưng đây là đệ đệ hắn, hắn không thể mặc kệ được.

Bí mật mà Lâm Khinh Nhiễm che giấu lâu như vậy đột nhiên bị vạch trần, nàng khó xử nhéo vạt váy nói: “Đại biểu ca, đều đã biết…”

Thẩm Kỳ gật đầu: “Ta nói vậy muội đừng tức giận, thực ra ta có thể hiểu được nguyên nhân nhị đệ làm như vậy, nhưng ta cũng không nói đệ ấy đúng.”

Lâm Khinh Nhiễm bối rối.

Thẩm Kỳ nói tiếp: “Hắn che giấu bệnh tình, che giấu tình trạng sức khỏe, ở trước mặt muội giả vờ như không có việc gì, làm ra những hành vi ác liệt như vậy… Tất cả đều vì hy vọng muội xem hắn như người bình thường, sẽ không vì cảm thấy hắn đáng thương mà thương hại hay đồng cảm với hắn… giống như hắn đối với Tuyết Đoàn vậy.”

Lâm Khinh Nhiễm không hiểu hắn đang nói cái gì, tình trạng bệnh gì, thương hại cái gì, dáng vẻ kia là hắn giả vờ sao.

Trong đầu nàng rất hỗn loạn, bất lực ngẩng đầu lên, cười vô cùng mất tự nhiên: “Đại biểu ca… huynh đang nói gì vậy?”

Thẩm Kỳ nhìn nàng như đang suy ngẫm, sau một lúc lâu, cuối cùng hắn mới nói: “Nhị đệ chỉ còn thời gian không đến một năm nữa.”