Bình Dương Công Chúa

Chương 60: Não có vấn đề?



Tịch yến kết thúc, mọi người còn nán lại đi dạo một lát, đợi đến khi tiễn hết số người thì cũng gần đến hoàng hôn.

Lý Thuật tiễn Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử đến cổng lớn, Thất hoàng tử Lý Cần nói: "Đa tạ hoàng tỷ hôm nay thịnh tình khoản đãi."

Lý Thuật liền cười: "Đều là người một nhà."

Đều là người cùng thuyền cả.

Sau đó Lý Thuật lại tiễn Kim Thành và Vĩnh Thái xuất phủ hồi cung, Kim Thành đứng ở cổng lớn có chút tâm thần không yên, nhìn tới nhìn lui, như đang tìm ai đó mà không thấy.

Tâm tư thiếu nữ giấu không được, Lý Thuật lại là người từng trải, trong lòng sáng tỏ như gương. Nàng khẽ siết đầu ngón tay, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, hạ lệnh đuổi khách: "Trời tối rồi, về cung đi thôi."

Kim Thành lúc này mới lưu luyến tiến về phía xe ngựa.

Môn Tỉnh Hạ Cấp sự trung Thẩm Hiếu, nàng ta cuối cùng cũng biết được tên của chàng rồi, chính là tân khoa Trạng Nguyên không lâu trước đã cướp lương thảo của Bình Dương tỷ tỷ, còn khiến tỷ ấy bị phụ hoàng mắng một hồi.

Vậy thì Bình Dương tỷ tỷ và Thẩm Hiếu đại nhân hẳn là ghét nhau đến mức nhìn nhau cũng thấy cay mắt nhỉ.

Kim Thành nghĩ đến đây, trong lòng an tâm một chút.

Quan viên và nữ quyến khác cũng đều lần lượt ra về, phủ công chúa ồn ào một ngày cuối cùng cũng được yên tĩnh. Do đó âm thanh An Lạc và Dương Phương nói chuyện với nhau phá lệ rõ ràng.

Dương Phương có khí chất thư sinh hiếu học, thấy Thẩm Hiếu học rộng, liền cảm thấy thật hận vì không quen nhau sớm, lôi kéo chàng đến giờ này chưa tha.

An Lạc giục mấy lần mà hắn vẫn cố kéo dài thời gian, An Lạc bực mình mất hết kiên nhẫn, chạy tới lôi tai hắn kéo xềnh xệch đi về.

Vừa đi còn vừa cảnh cáo: "Đây là lần cuối ta cho chàng đến phủ của Bình Dương, sau này cấm chàng tới nữa!"

Dương Phương vẻ mặt hoang mang, ấy, tự nhiên làm sao vậy?

"Trong phủ Bình Dương công chúa không có phò mã, về sau nhỡ có chuyện gì cần đón tiếp nam quyến, theo lý vẫn nên để ta tới hộ trợ mới phải."___ Dương Phương cự lại.

An Lạc hận không thể giật đứt lỗ tai hắn: "Ta nói không được là không được!"

Nàng ta nóng đến dậm chân: "Bình Dương cô ta...... cô ta có ý với chàng đó!"

Dương Phương là đồ đần, không nói rõ với hắn thì hắn còn không biết nặng nhẹ!

Gì gì gì? Dây thần kinh trong đầu Dương Phương như bị đứt.

Phía sau họ, Thẩm Hiếu đang nhàn tản uống trà, nghe được câu kia thì sửng sốt, ngón tay cầm ly trà cũng trắng bệch.

Nửa ngày sau.

Nàng vẫn rất đa tình.

*

Thẩm Hiếu cố ý ở tại cuối cùng, đứng ngoài hành lang chính sảnh, nhìn Lý Thuật từ cửa đi tới. Hồng Loa đã đuổi hết hạ nhân đi, để lại cho họ một không gian nói chuyện.

Lý Thuật đón khách cả một ngày mệt mỏi, đến liền tựa người vào lan can, còn ngáp một cái.

Nàng dựa nghiêng vào khung gỗ, dáng vẻ cạn kiệt sức lực.

Thẩm Hiếu đã nhìn thấy nàng rất nhiều lần với hoa phục trang quý, tư thái nghiêm cẩn.

Nàng trước sau khác biệt thật lớn. Trước kia làm việc từng rất nhân mô cẩu dạng*, làm thế nào thu hồi được đống lười biếng này hay vậy?

*nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó

Thẩm Hiếu nghĩ thầm.

Rồi nở một nụ cười rất khẽ.

Thẩm Hiếu đứng một bên, Lý Thuật thấy chàng vẫn vai lưng thẳng tắp, người này có dáng vẻ thật tốt nha. Dù có xảy ra chuyện gì, tấm lưng so với khiên giáp còn thẳng hơn, cứ như không biết mệt.

Lý Thuật không thích ngước nhìn người khác, ngẩng cổ mệt bỏ xừ, chỉ chỉ bên cạnh ý bảo Thẩm Hiếu ngồi xuống, trò chuyện linh tinh:

"Ngài thế mà có tiền mua đông trùng hạ thảo?"

Thẩm Hiếu hôm nay thăm bệnh, tặng một hộp đông trùng hạ thảo. Quản sự nói hiếm khi gặp được số đông trùng hạ thảo thượng hạng thế này, lập tức đưa vào dược phòng, dạo gần đây dùng thuốc nhiều lắm.

Thẩm Hiếu nghe xong nghẹn lại nghẹn.

Lời này có ý gì, cái gì "thế mà" rồi "có tiền"?

Chàng có rất nhiều tiền nhé!

Cũng không trách Lý Thuật, thật sự con đường học hành của Thẩm Hiếu rất gian khổ thiếu thốn. Cộng thêm Lý Thuật vẫn còn nhớ rõ tấm áo xám nửa cũ nửa mới ba năm trước chàng mặc lúc làm trai lơ, lúc nào cũng có ấn tượng ở nhà chàng phải ăn uống dè xẻn, cởi áo quan ra chính là một bộ trung y rách rưới.

Thẩm Hiếu vì chính mình biện giải: "Ta còn...... có chút tài sản dư thừa."

Bổng lộc quan ngũ phẩm không thấp, huống chi chàng chỉ có một mình, ở phủ không ai đói bụng, lại không có việc gì tiêu đến, thế nên tích được rất nhiều tiền!

Lý Thuật: "Ồ."

Trước mặt nàng nói bản thân có chút tài sản dư thừa, chàng không thấy mặt mo sao. Bình Dương công chúa xa hoa thế nào, còn lén lút kinh doanh. Lý Thuật không phải có tiền, bản thân Lý Thuật đã là bốn chữ Khai Nguyên Thông Bảo* viết hoa.

*chữ in trên tiền

Thẩm Hiếu:......

Ừ, so với nàng, chàng đúng là nghèo thật.

Thẩm Hiếu liền nói:

"Thật ra nếu muốn tới tiền, cũng không phải việc khó, mua bán một vài lần, dần dần cũng tích cóp được."

Đối với chàng mà nói, không tính việc khó, chẳng qua cần bỏ một chút tâm tư.

Nhưng vẫn tốt hơn bị nàng chê nghèo.

Lý Thuật nghe vậy liền nhíu mày, có vẻ phi thường khó hiểu:

"Ngài thì buôn bán cái gì? Nếu thừa thời gian thì chi bằng bỏ công ra nghiên cứu việc triều chính."

Nàng còn nghĩ Thẩm Hiếu thiếu tiền, hảo tâm:

"Ngài không cần vì tiền mà suy nghĩ, thiếu bao nhiêu nói với ta, ta đưa cho ngài là được."

"Ấy, có phải ngài muốn xây thêm nhà? Ta mua tặng ngài một cái phủ mới nhé. Còn nữa, cũng mua cho ngài thêm mấy viện. Nha hoàn hạ nhân, ngựa xe cỗ kiệu, ta đều có thể chuẩn bị cho ngài. Ngài không cần vì mấy chuyện này mà lo lắng."

Thẩm Hiếu:......

Chàng chỉ thấy có một búng máu trong bụng muốn nhổ ra.

Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu thấy sắc mặt chàng không đúng lắm, cau mày khó hiểu:

"Ta chuẩn bị cho ngài như vậy vẫn chưa được sao?"

Nàng cảm thấy mình đã rất tri kỷ rồi!

Thẩm Hiếu:......

"Rất được......"

Chàng nói:

"Cảm ơn ý tốt của công chúa...... Tạm thời không cần."

Không cần nàng đưa tiền.

Lý Thuật liền rất xa xỉ mà phất tay:

"Về sau nếu cần ngài chỉ nói một câu là được, đừng khách khí."

Đều là người cùng thuyền.

Thẩm Hiếu: "............ Ờ."

Này rõ ràng là khẩu khí bao dưỡng.

Hai người im lặng một lát.

Lý Thuật khoác hờ áo trên vai, gió đêm bắt đầu thổi, tóc mai trên thái dương nhẹ nhàng bay bay, gió luồn vào lớp thường phục trắng tinh của nàng, cả người toát lên vẻ êm dịu khó tả.

Nàng ở trước mặt người khác liệu có từng lộ ra vẻ mềm yếu dịu dàng như vậy?.

Thẩm Hiếu rũ mắt, siết chặt bàn tay, bỗng không đầu không đuôi cất tiếng:

"Bây giờ chúng ta mới vừa vẽ cho Thất hoàng tử một con đường, phe cánh của hắn yếu kém, nhân mạch không đủ, còn cần bỏ ra rất nhiều công sức nâng đỡ. "

Lý Thuật gật đầu: "Tất nhiên. "

Thẩm Hiếu liền nhìn vào mắt nàng:

"Cho nên công chúa không nên đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện hưởng lạc. "

Ví dụ như...mấy chuyện nuôi trai lơ gì đó...rất tốn sức nhé.

Lý Thuật nhíu mày, Thẩm Hiếu đối diện thì lạnh mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm khắc.

Giống như có điểm gì đó sai sai, nhưng chàng nói lại hợp tình hợp lý, khuyên can rất đúng, thật không hổ là người từng làm giám sát ngự sử.

Lý Thuật liền biết nghe lời:

"Đúng, đúng. "

Thẩm Hiếu hơi lộ ra nụ cười đạt được mưu kế, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt lại để che đậy.

Lý Thuật lại càng khó hiểu nhíu mày. Sao cứ thấy sai sai ở đâu nhở?.

Nàng rõ ràng là tìm một đối tượng hợp tác, hiện tại lại có cảm giác đã tìm về một bà quản gia vậy. Không cho nàng uống rượu, còn không cho nàng hưởng lạc!

Trong lúc Lý Thuật còn mông lung, Thẩm Hiếu lại rèn sắt khi còn nóng:

"Công chúa thực sự coi trọng Dương Phương phò mã? "

Lý Thuật nghe vậy gật gật đầu.

Nàng trong lòng cũng đang nghĩ muốn mượn sức Dương Phương. Liền trả lời:

"Dương Phương rất tốt. Gia thế trung đẳng không hiển hách, nhưng lại có quan hệ thông gia rộng, giao du rất nhiều. Có tài học, nhưng tính tình ôn hòa, không để lộ mũi nhọn."

Nếu có thể lôi kéo hắn về dưới trướng Thất hoàng tử thì thật tốt.

Nhưng thứ Thẩm Hiếu nghĩ lại không phải trên phương diện chính trị.

Chàng chỉ thấy mỗi ưu điểm mà Lý Thuật khen ở Dương Phương đều là khuyết điểm của mình.

Gia thế trung đẳng, chàng không.

Giao du sâu rộng, chàng không.

Tính cách ôn hòa, chàng không.

Mũi nhọn không lộ, chàng cũng không!

Thì ra nàng...... lại thích kiểu người như vậy.

Bên kia Lý Thuật nói tiếp: "...... Chỉ là, muốn kéo hắn tới đây có hơi khó khăn."

Dương Phương ở Lễ Bộ nhiều năm như vậy, với Thất hoàng tử là cấp trên cấp dưới, nhưng quan hệ không sâu. Đấy chính là thái độ của hắn.

Hắn đến Thái Tử còn không leo lên, huống chi là Thất hoàng tử.

Không dễ lôi kéo nha.

Thẩm Hiếu nghe vậy liền gật đầu như giã tỏi:

"Đúng, đúng, không hề dễ. Dù sao...... hắn cũng là phò mã của An Lạc công chúa."

Hắn là em rể của nàng đó!

Lý Thuật nghiêm túc gật đầu, đồng ý.

Tuy nói Dương gia vẫn luôn bo bo giữ mình, nhưng lúc trước An Lạc gả thấp, Dương gia liền bị ghép vào phe cánh Thái Tử. Mặc cho Dương gia mấy năm nay bảo trì trung lập, nhưng vẫn không thể xóa được quan hệ thông gia với Thái Tử.

Lý Thuật thở dài: "Đúng vậy, sao hắn lại là phò mã của An Lạc chứ? "

Nếu không, muốn lôi kéo hắn đã chẳng khó như thế.

Tiếng than thở kia chui vào tai Thẩm Hiếu lại thành Lý Thuật yêu mà không có được.

Chàng chỉ cảm thấy ngực mình thít chặt, nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được.

"Hắn...... dù sao cũng là em rể của cô. Thánh nhân dạy, quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích."

Nàng vẫn nên bỏ ý tưởng đó đi.

Lý Thuật: "Ể?"

Cái gì cơ, nàng muốn đoạt thứ ai yêu thích?

Lý Thuật cau chặt hàng mày nhìn Thẩm Hiếu:

"Dương Phương không dễ lôi kéo, ta xem hôm nay hắn với ngài trò chuyện rất vui. Hay là ngài cố gắng tiếp xúc với hắn nhiều một chút, có thể thuyết phục hắn đầu quân cho Thất đệ là tốt nhất, không được thì thôi. Dù sao hắn bo bo giữ mình, dù không phải bằng hữu, cũng không phải là kẻ địch. "

Thẩm Hiếu ngẩn người.

Lý Thuật: "Ngài có đang nghe ta nói không đấy?"

Thẩm Hiếu lúc này mới nhận ra hai người bọn họ từ đầu tới đuôi đều là ông nói gà bà nói vịt.

Lý Thuật chỉ đang nói đến chuyện chính trị, chàng thì hay rồi, trong đầu chỉ biết suy nghĩ linh tinh.

Chàng vội vàng gật đầu: "Biết rồi, biết rồi. "

Trên gương mặt lại hiện lên vẻ vui mừng.

Đôi hàng mày của Lý Thuật nhăn lại đến mức kẹp chết ruồi, chẳng hiểu ban nãy hồn vía chàng bay đi phương nào nữa.

"Thẩm Hiếu, ta nói huynh này, không phải...... " *

Lý Thuật chỉ chỉ vào đầu:...."Chỗ này có vấn đề chứ?"

*Lời editor:

Từ chương sau, mình sẽ đổi xưng hô cho hai nhân vật chính vì những cảm xúc họ giành cho nhau đã có những bước phát triển rõ ràng!