"Sau này ta có làm chuyện gì khiến nàng đau khổ thấu xương thì cũng đừng trách ta"
Thôi Tiến Chi đã nói như thế.
Lý Thuật nhìn thân ảnh y phóng ngựa đi càng lúc càng xa.
Nàng biết, Thôi Tiến Chi đã hạ tối hậu thư cho nàng.
Trước đó, y và Đông Cung đều ở giai đoạn phòng thủ, nàng giống như con rắn lặng lẽ vờn quanh, tranh thủ cắn Thôi Tiến Chi mấy lần;
Từ nay về sau, Đông Cung cấm cửa, thế lực co lại, bắt đầu thời kì ngủ đông dài, Thôi Tiến Chi cũng đổi từ thế phòng thủ sang tấn công.
Sau này, không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng.
"Lý Thuật."
Bên tai bỗng truyền đến thanh âm trầm thấp, nhưng đè nén, giống như trong lòng có nỗi niềm không thể tỏ, trông cậy vào hai chữ này phát ti3t cảm xúc.
Thôi Tiến Chi đi rồi, nàng còn hướng mắt nhìn theo.
Lý Thuật hoàn hồn lại, giật mình.
Không biết Thẩm Hiếu đã đến gần khi nào, đứng ngay bên ngoài xe ngựa. Xe ngựa của nàng rất lớn, ánh mắt Thẩm Hiếu vừa hay nhìn vào, đôi mắt ấy trầm lắng mà sâu kín, bao vây Lý Thuật.
Trong nháy mắt bầu không khí an tĩnh đến quỷ dị, một tiếng gió cũng không thấy, Lý Thuật phảng phất có thể nghe được tiếng Thẩm Hiếu hít thở.
Nàng chợt thấy chột dạ không lí do.
Nhưng rõ ràng nàng chẳng làm gì cả, cùng lắm là như kẻ thù đỏ mắt trừng nhau với Thôi Tiến Chi.
Nhưng Thẩm Hiếu cứ đứng bên cửa sổ, hơi thở thanh mát của chàng cứ thể xuyên qua khung gỗ, lượn lờ chậm rãi bao trùm lên thân thể nàng.
Lý Thuật cảm thấy lòng bàn tay đều toát mồ hôi, rất lâu cũng không biết mở miệng nói gì, cuối cùng căng da đầu cười giả lả:
"Thẩm đại nhân, khéo quá, huynh cũng ra khỏi thành."
Thẩm Hiếu: "......"
Thẩm Hiếu nhìn nàng: "Ừ khéo thật."
Chàng mất công tính toán thời gian để kịp đến đây, có thể không khéo sao, khéo đến mức còn kịp thời nhìn thấy nàng và chồng cũ nhìn nhau thâm tình nóng bỏng đấy.
Thẩm Hiếu chỉ cảm thấy một mớ cảm xúc trong lòng đang múa may quay cuồng, khiến chàng chỉ hận không thể lườm Lý Thuật đến mức rách ra một lỗ thủng. Nhưng tất cả nỗi lòng đó chàng lại không thể nói ra dù một câu.
Chàng nghẹn trong ngực một lúc, cỗ kiệu một đường đi theo Lý Thuật tới chân núi chùa Thiên Phúc.
Thấy Lý Thuật xuống xe, chàng cố tình sai người khênh kiệu vòng qua một vòng, giả vờ ngẫu nhiên gặp mặt, gật gật đầu rồi trả lại nàng y nguyên:
"Công chúa, khéo quá, nàng cũng tới chùa Thiên Phúc."
Lý Thuật:......
Thẩm Hiếu cố ý!
Bụng Tể tướng còn có thể chèo thuyền*, chàng ta đúng là quỷ hẹp hòi!
*Cổ ngữ có câu: "Cái trán của Tướng quân rộng đến mức có thể phi ngựa, cái bụng của Tể tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền". Ý nói, một người có tấm lòng rộng lớn mới có thể làm được việc lớn, mới có thể bao dung được những việc khó bao dung của thiên hạ
Thắp hương bái phật xong thì cũng đến trưa, người trong chùa liền dâng đồ chay.
Hai người ngồi đối diện, Hồng Loa đứng hầu Lý Thuật dùng bữa, gắp cho nàng đầy đồ ăn vào bát, nhưng Lý Thuật lại chỉ ăn mấy miếng liền gác đũa.
Đối diện Thẩm Hiếu mới vừa bưng chén lên, thấy thế liền cau mày:
"Nàng không ăn à?"
Sao ăn ít thế. Lần trước gặp nàng ở Tiên Khách Lai, nàng cũng chỉ tùy tiện ăn một chút.
Lý Thuật bị Thẩm Hiếu trưng ra cái mặt nặng trình trịch từ sáng đến giờ làm cho phát hoảng, cảm thấy Thẩm đại nhân hôm nay nhìn mình thế nào cũng ngứa mắt.
Bây giờ đang trên bàn ăn, dường như giây tiếp theo chàng có thể niệm "Cày đồng đang buổi ban trưa" để cho nàng biết nhân dân đang đói khổ thế nào.
Sau khi bị bắt quả tang "gian tình", Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu như chuột thấy mèo, vội vàng bưng chén cơm lên.
"Ta ăn, ta ăn."
Ta ăn đây được chưa.
Một lát sau.
Chén cơm trong tay Thẩm Hiếu đã thấy đáy, nâng mắt nhìn qua vẫn thấy chén cơm của Lý Thuật còn đầy nguyên.
Người khác ăn cơm đo bằng chén, Lý Thuật ăn cơm đại khái chỉ có thể đo bằng hạt.
Vì thế gương mắt yêu nước thương dân của Thẩm đại nhân lại nhăn tít lại:
"Sao nàng ăn có xíu như vậy?."
Lý Thuật:......
Xong rồi xong rồi chàng lại bắt đầu sắp niệm "Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày" rồi.
Lý Thuật cũng nhăn mặt, hạ giọng bao biện:
"Cơm chay không ngon."
Nàng nhất định phải bảo chùa Thiên Phúc đổi ngay đầu bếp khác!
Thẩm Hiếu thấy sắc mặt nàng khó xử, dáng vẻ nhu nhược, giống như trẻ con bị cha mẹ ép ăn cơm. Chàng hà khắc với nàng đến thế à.
Không nhịn cười một tiếng:
"Sao nàng có thể kén ăn như thế. Đồ ăn Hoài Dương không ngon, cơm chay cũng không ngon. Thế thì cái gì ngon?."
Nàng lâu lâu lại tới Tiên Khách Lai một lần, Thẩm Hiếu còn tưởng nàng một con Thao Thiết*, ai ngờ lại kén ăn như vậy.
*Thao thiết(饕餮) Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy.
Lý Thuật nhíu mày, nghĩ thầm sao chàng ấy biết nàng không thích đồ ăn Hoài Dương. Chợt hiểu ra lần trước do muốn hợp tác với Thẩm Hiếu, nàng đã gọi cả một bàn đồ ăn Hoài Dương.
Không nghĩ tới chàng còn rất để ý.
Thẩm Hiếu nhìn Lý Thuật một lát, tâm niệm vừa động, hỏi:
"Nàng thích ăn cá sao?"
Lý Thuật bị câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho ngơ ra, nghĩ nghĩ rồi đáp:
Buổi chiều, trong chùa vang lên tiếng tụng kinh của đám hòa thượng, Lý Thuật cùng Thẩm Hiếu đi dạo loanh quanh, giữa sườn núi có một đình hóng gió, hai người đi vào.
Sau khi vào thu, mưa cũng nhỏ dần, gió núi thổi lá phong rơi rụng, mảng lớn màu đỏ tầng tầng lớp lớp.
Lý Thuật than một tiếng:
"Lần trước tới chùa Thiên Phúc lá cây trên núi vẫn còn xanh."
Lần đó nàng rơi xuống núi, lại xảy ra tranh chấp với Thôi Tiến Chi. Mấy tháng qua đi, nhân tâm đã thay đổi nhu thế nào đúng là không thể nhìn bằng mắt được. Chỉ có cỏ cây trên núi in dấu sự thay đổi của thời gian.
Cây còn như vậy, con người lấy gì vượt qua.
Lá phong nhuộm đỏ núi coi như cảnh tượng xinh đẹp, lại thêm hôm nay mưa tạnh, xung quanh có không ít bá tánh lên chùa dâng hương.
Đứng trên đình hóng gió cao, Lý Thuật nhìn xuống tốp năm tốp ba thôn dân đang trèo lên núi.
Đang ở địa vị cao, rất khó thấy được cảnh lầm than bên dưới. Trong triều một câu thành lệnh, đảng phái chém gϊếŧ nhau, dân gian lại phải trả cái giá rất lớn. Trước đó Quan Trung đại hạn, Thái Tử và Nhị hoàng tử tranh chấp, suốt vài tháng Hộ Bộ không thể kiếm ra lương thực cứu tế. Không biết những thôn dân đang lên núi kia những ngày đó đã trải qua thế nào.
Trong chuyện kia nàng cũng là một kẻ quạt gió thêm củi.
Lý Thuật bỗng nói: "Thẩm Hiếu, chuyện Lạc phủ vỡ đê kia......"
Nàng chần chừ một lát, vẫn cúi đầu nhận sai:
"...... Huynh làm rất đúng."
Nếu thật sự tùy ý để Hoàng Hà vỡ đê, thất đệ dù dựa vào chuyện này thượng vị thì hắn với Thái Tử cũng không khác gì nhau.
Sau giờ ngọ mưa ngừng, ánh nắng chiếu rọi hơi nước bốc lên từ mặt đất, giữa sườn núi hiện ra một tầng sương mù.
Quyền lực khiến người lạc đường, đến cuối cùng thứ mà mình theo đuổi là gì cũng không rõ.
Nàng hao hết tâm tư bò lên địa vị cao, kỳ thật lúc ban đầu cũng chỉ vì —— ở lãnh cung quá tịch mịch, không có ai quan tâm một công chúa sống ở lãnh cung, cho nên nàng muốn có địa vị càng cao càng tốt, khiến tất cả mọi người không ai dám bỏ qua nàng.
Nhưng đến cuối cùng nàng đã không thể nhớ sơ tâm của mình ban đầu
Nghe thấy lời Lý Thuật, Thẩm Hiếu khẽ cười.
Chàng quay mặt lại, trong đôi mắt ánh lên màn sương hồng trong ánh nắng, sâu thẳm nhưng vô cùng chuyên chú nhìn nàng.
Dường như, dù cho nàng có lạc đường trong sương mù dày đặc, chàng đều có thể tìm thấy nàng chỉ sau một nháy mắt, sau đó vươn tay dắt nàng bước ra ngoài.
Thôi Tiến Chi kéo nàng khỏi mạng nhện lấm lem, nhưng nhiều năm sau lại ném nàng vào sương mù vô tận. Trong lúc nàng sắp bị nhấn chìm trong đó, lại có một người lấy thân làm kiếm, phá vỡ lớp sương ăn thịt người đó cứu nàng thoát ra.
Người ấy nói, nàng không giống bọn họ.
Kỳ thật cũng không phải nàng không giống họ, mà là người ấy tin tưởng nàng, người ấy nắm tay nàng, cho nên nàng mới có thể không trở thành bọn họ.
Có một loại tình cảm ở trong lòng bắt đầu mọc lên, giữa lớp sương mờ ảo mà sinh trưởng.
Cảm giác đó xa lạ lại quen thuộc, khiến Lý Thuật có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút hy vọng.
Lý Thuật chợt nhắm mắt, không dám nhìn Thẩm Hiếu. Nàng đè chặt thanh âm, chỉ sợ để chàng nhận ra sự hồi hộp trong mình.
"Nhị ca định đánh chủ ý lên đám thế lực bị bỏ lại của Thái Tử?"
Hoàng Hà trải dài qua Trung Nguyên đại địa, dọc theo đường tới kinh đô và các vùng lân cận, Hà Đông, Hà Nam và nhiều vùng khác nữa, Hoàng Hà xảy ra chuyện, trong triều dù có quan phẩm cao tới đâu cùng không đủ sức giải quyết mâu thuẫn giữa quan viên cai quản các vùng.
Như vậy chuyện cứu tế này, chỉ có thể phái hoàng tử đi.
Thái Tử mới bị cấm túc, Nhị hoàng tử đã nhanh nhẹn dâng tấu tự đề cử đi cứu tế. Nhị ca nào có muốn đi giúp đỡ thật, rõ ràng là coi trọng Công Bộ và thế lực ven bờ Hoàng Hà mà Thái Tử lưu lại.
Thẩm Hiếu gật đầu:
"Đúng, không chỉ thế, cứu tế quan trọng nhất là nhân thủ, bệ hạ lại vừa bãi nhiệm không ít quan viên thuộc phái Đông Cung, hiện giờ Công Bộ thiếu người, Hà Nam cũng thiếu người."
Vị hoàng tử ôm được việc cứu tế Hoàng Hà thì có thể nhân đó sắp xếp người của mình vào, thế lực tất nhiên sẽ mạnh hơn thấy rõ.
Cứu nạn Hoàng Hà chính là việc béo bở.
Lý Thuật liền sáng mắt:
"Cơ hội này nhất định phải để thất đệ nắm lấy!"
Thẩm Hiếu nhìn gương mặt rạng rỡ của Lý Thuật, cười nói:
"Chắc chắn rồi."
Sao chàng lại bình tĩnh thế nhỉ, Lý Thuật liền hỏi:
"Huynh đã có biện pháp?"
Thẩm Hiếu gật đầu định mở miệng, ai ngờ Lý Thuật lại giơ tay ngăn cản:
"Huynh đừng nói, để ta đoán."
Nàng không muốn thua kém Thẩm Hiếu chút nào.
"Lần trước Quan Trung đại hạn, nhị ca bị Thái Tử đánh đến trở tay không kịp, sau tuy bảo vệ được Hộ Bộ, nhưng trước mặt phụ hoàng để lại ấn tượng không tốt. Lần này cứu tế Hoàng Hà, thế lực ven sông phức tạp, kẻ tham lam giống Cao quận thủ cũng càng nhiều. Nhưng nhị ca bên ngoài cường thế bên trong bạc nhược, lại vẫn luôn muốn dựa vào thế gia chống lại Thái Tử, chỉ sợ không dám thẳng tay bãi miễn quan viên."
"Cho nên trong lòng phụ hoàng hắn không phải một nhân tuyển tốt."
Thẩm Hiếu ngắm Lý Thuật nghiêm túc suy tư, trên mặt mỉm cười, ung dung dựa vào cột trụ.
Nàng rất thông minh, cũng rất độc lập, chưa bao giờ phụ thuộc vào người khác. Thứ nàng cần không phải là được che chở trong một mối tình, nàng càng muốn có người ở bên cạnh cùng nàng sóng vai mà đi.
Thẩm Hiếu nghĩ, quan giai ngũ phẩm không xứng với công chúa, chàng càng phải bước lên vị trí càng cao hơn mới có thể sóng vai với nàng.
Bên kia Lý Thuật còn đang bận suy đoán:
"Thất đệ so với Thái Tử, với nhị ca, thậm chí với các hoàng tử khác có ưu điểm là...... Hắn trước nay không thích kết giao với thế gia, thậm chí khoảng thời gian trước đề cử Quế Trực, còn mơ hồ có ý ủng hộ hàn môn. Cho nên phụ hoàng nếu muốn một người có thể phá vỡ thế lực xung quang Hoàng Hà, một người có quan điểm chính trị trung lập chỉ tập trung vào bá tánh, thất đệ là người tốt nhất trong đó."
Thẩm Hiếu cười hỏi lại:
"Đây tất nhiên là ưu điểm của Thất hoàng tử, nhưng cũng là khuyết điểm. Hắn không có thủ hạ, dựa vào đâu có thể khống chế tình hình phức tạp ở Hoàng Hà? Quan viên nhiều như thế, hắn quản lí thế nào?"
Lý Thuật nhướng mày:
"Huynh đang đố ta?"
"Thẩm đại nhân chính là tiêu biểu cho thế lực hàn môn, có thể đề cử Quế Trực, chẳng lẽ huynh không thể đề cử cho thất đệ thêm nhiều người khác?"
Những lời này coi như đang khen chàng đi. Hơn nữa nàng còn rất tín nhiệm năng lực của chàng nhỉ.
Thẩm Hiếu bỗng nhiên rất vui vẻ, mặt lạnh cũng không áp được cảm xúc, lại vẫn cố ra vẻ trầm ổn gật đầu, nói nhỏ:
"Xác thật trong tay đang có vài người."
Có rất nhiều đồng liêu có năng lực không được trọng dụng, đều có thể đề bạt lên cho Thất hoàng tử. Không chỉ giúp Thất hoàng tử gia tăng thế lực, mà còn với hợp tâm tư chèn ép thế gia của Hoàng Thượng.
Nhưng Lý Thuật lại nhăn mày:
"Tình hình thiên tai ở Hoàng Hà khó giải quyết, làm tốt có thể một lần thành danh, làm không tốt, lại dễ xảy ra chuyện. Ta có chút lo lắng năng lực của thất đệ không đủ."
Thẩm Hiếu dùng ánh mắt trấn an:
"Nàng phải tin mắt nhìn người của ta, Thất hoàng tử tuy chưa làm qua chuyện lớn như vậy, nhưng lúc hắn vừa chưởng quản Lễ Bộ liền gặp đại sự Tế trời ở Thái Sơn, hắn an bài ổn trọng, không xảy ra một chút sai lầm, có thể thấy được hắn cũng không phải một người vô năng."
Rồng sống nơi đất cạn, Thất hoàng tử chẳng qua chưa có được chỗ thi triển năng lực mà thôi.
Lý Thuật nói:
"Ta không phải không tin huynh, dù sao Công Bộ và Lễ Bộ khác nhau, nhiều năm qua chưa thấy ai giải quyết thiên tai ở Hoàng Hà tốt cả."
Vừa mới nói xong, liền phát hiện có ánh mắt bắn lại đây.
Lý Thuật không nhìn lầm thì trên mặt chàng như viết to ba chữ: Mau hỏi ta! Mau hỏi ta!
Trên gương mặt Thẩm đại nhân còn không bộc lộ cảm xúc gì đặc biệt, Lý Thuật còn nghĩ mình nhìn lầm.
Có khác gì đứa trẻ con đi học giơ tay xin phát biểu, chỉ hận không thể sơn hoa lên mình để phu tử nhìn thấy không.
Lý Thuật thử hỏi:
"Huynh đã nghĩ ra cách trị thủy rồi?"
Thẩm Hiếu sắc mặt ổn trọng, không thèm để ý, chỉ lơ đãng "Ừ" một tiếng.
Lý Thuật không nhịn được, ngó ra sau lưng chàng nhìn thoáng qua.
Nếu con người cũng có đuôi, tin chắc sau lưng cái tên Thẩm Hiếu giả vờ ổn trọng này đang có một cái đuôi ngoáy tít.
Ta biết đáp án đó! Mau hỏi đi! Mau khen đi!
Lý Thuật biết nghe lời phải, sợ Thẩm Hiếu liều mạng vẫy gãy mất đuôi:
"Đó là cách gì vậy?"
Thẩm Hiếu đang muốn nói, rũ mắt liền đối diện với khuôn mặt trắng như sứ của Lý Thuật.
Chàng chợt nhớ ra, ban nãy Thôi Tiến Chi còn sờ mặt nàng, thân mật quá nhỉ. Vại giấm chàng giấu trong lòng được dịp lên men chua loét.
Chàng hỏi:
"Lúc nãy nàng với Thôi Tiến Chi làm gì thế?"
Với nhiều năm kinh nghiệm trong triều, Lý Thuật nhanh nhạy nhận ra: Đây là một vấn đề nguy hiểm, trả lời sai là toi mạng.
Nàng trả lời như chém đinh chặt sắt: "Không làm gì cả!"
Thẩm Hiếu híp mắt: "Không làm gì cả?"
Âm cuối khẽ nâng, liền mang theo uy hϊếp.
Nghĩ ta mù à?
Thẩm Hiếu chỉ cổ tay Lý Thuật, lại chỉ mặt nàng.
Nắm tay nàng đó, rồi sờ mặt còn gì!
Lý Thuật nháy mắt xụ xuống: "Thật...... không làm gì cả."
Căn bản có làm gì đâu! Nhưng sao lại có cảm giác bị bắt gian thế này.
Trong mắt Thẩm Hiếu xuất hiện một tầng sương lạnh.
Bàn tay Lý Thuật đổ mồ hôi, hận không thể vẽ lại cho chàng nhìn tình huống lúc nãy là thế nào, Thôi Tiến Chi đã uy hϊếp, cưỡng ép nàng như thế nào, rồi nàng kiên trinh bất khuất ra sao.
Cuối cùng Lý Thuật nói:
"Ta bị dọa sợ...... Thôi Tiến Chi uy hϊếp ta!"
Lý Thuật trừng mắt nhìn Thẩm Hiếu:
"Huynh không quan tâm ta thì thôi, lại còn chất vấn ta!"
Đổi vai rồi.
Thẩm Hiếu nghĩ thầm: Đây là một vấn đề nguy hiểm, trả lời sai là toi mạng.
Lý Thuật vén tay áo lên, Thôi Tiến Chi không dùng sức, cổ tay không để lại vệt đỏ.
Thẩm Hiếu nhìn thoáng qua cổ tay nàng, chỉ thấy làn da trắng đến lóa mắt, trên đó còn ẩn ẩn lộ ra gân mạch, có một loại mỹ cảm yếu ớt, khẽ dùng sức liền gãy.
"Thôi Tiến Chi không giống như chỉ nói lời tàn nhẫn."
Thẩm Hiếu lo lắng:
"Ta sợ hắn sẽ thực sự dùng cách thức tàn nhẫn đối phó nàng."
Trước bị đẩy xuống núi, sau này sẽ là gì?
Thẩm Hiếu siết chặt tay, hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều bảo vệ bên cạnh nàng.
Lý Thuật lại không thèm để ý:
"Không cần lo lắng, Đông Cung không dám động vào ta đâu."
Ám sát nàng lần nữa? Bên người nàng đều là thị vệ, sau lần rơi xuống núi phụ hoàng rất để ý an nguy của nàng. Thôi Tiến Chi không ngu đến mức dám ở trước mũi phụ hoàng động thủ.
Y sẽ đối phó Thất hoàng tử? Không, Thôi Tiến Chi chưa hẳn đã phát hiện ra liên hệ của nàng với Thất đệ.
Lý Thuật xoa cổ tay:
"Hyunh yên tâm đi, ta không xảy ra chuyện gì đâu."
Nàng tỏ ra vô tâm, nhưng Thẩm Hiếu nhìn gương mặt nàng lại nhận ra trong lòng nàng đang che giấu nỗi khổ tâm nào đó.
Thẩm Hiếu bỗng có một loại xúc động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng chung qua vẫn đè nén xuống.
Chàng chỉ vươn tay, khẽ khàng nắm cổ tay Lý Thuật.
Mang theo một phần chần chừ, nhưng mười phần trừu mến.
Lực tay Thẩm Hiếu rất nhẹ, chỉ cần Lý Thuật hơi dùng sức liền có thể rút ra. Nhưng cổ tay nàng chỉ khẽ nhúc nhích, như thể hiện ra nội tâm rối rắm của nàng, sau một lúc lâu, lại rốt cuộc không kháng cự.
Lý Thuật quay đầu sang chỗ khác không nhìn Thẩm Hiếu, cũng không nhìn tay mình, lấy một tâm thế vừa thờ ơ vừa ngại ngùng nhìn xuống làn sương đang dần tan bên dưới.
Nàng thật sự không sợ Thôi Tiến Chi, bất luận y dùng biện pháp gì tới đối phó nàng.
Nàng là một kẻ máu lạnh, trước đó chỉ có nhược điểm chính là Thôi Tiến Chi, hiện giờ nhược điểm đó lại được tôi luyện cứng như thép.
Nhưng nhược điểm của Thôi Tiến Chi rất nhiều: Y có Thôi gia cần chăm sóc, Thái Tử thì thường xuyên làm điều ngu xuẩn, đám thế gia phái Đông Cung tốt xấu lẫn lộn.
Thôi Tiến Chi có nhiều nhược điểm hơn nàng, nếu thực sự phải giao chiến sinh tử, Lý Thuật không sợ y.
Toàn thân nàng đều là khôi giáp cứng rắn, sẽ không có bất luận một vết thương trí mạng nào.
Ngày thu ánh mặt trời chiếu vào đình hóng gió, rơi vào người Thẩm Hiếu một cách nhẹ nhàng.