Bình Dương Công Chúa

Chương 71: Bại lộ



Chính Nguyên Đế thấy An Lạc chạy tới đây mở miệng là cầu xin cho Thái tử, liền cau mày trách mắng:

"An Lạc, chưa có thông truyền đã xông vào, nhìn lại mình xem có dáng vẻ công chúa hay không!"

An Lạc vừa bị Lý Thuật mắng, ấm ức muốn đi cầu xin Chính Nguyên Đế, kết quả Chính Nguyên Đế mắng còn lớn hơn.

Oán khí trong lòng nàng ta như bị châm ngòi, bắt đầu giở thói giận dỗi:

"Con đương nhiên không có dáng vẻ công chúa rồi! Người bắt Thái Tử ca ca cấm túc, trong lòng người đã không còn xem Thái tử ca ca là con trai, vậy con còn làm công chúa nữa làm gì!"

Chính Nguyên Đế nghe xong nghẹn trong ngực, cơn tức giận xông lên: "Con nói chuyện với trẫm thế hả? Ai dạy con ăn nói không có quy củ như vậy!"

Thiên tử giận dữ, hậu quả nghiêm trọng, thái giám cung nữ bên cạnh lập tức quỳ xuống cúi đầu, cả tòa nhà lạnh ngắt như tờ.

Lý Cần vội vàng đỡ cánh tay Chính Nguyên Đế, khuyên nhủ: "Phụ hoàng đừng tức giận hại đến thân thể."

Hắn hảo tâm khuyên An Lạc: "An Lạc muội muội có phải mệt rồi không, trước ngồi xuống uống ly trà."

Tốt nhất là lấp kín cái miệng của ngươi đi!

Nhưng An Lạc chẳng thèm để ý đến Lý Cần, nàng ta trợn mắt nhìn Chính Nguyên Đế:

"Người hỏi là ai dạy con không có quy củ như vậy ư?"

"Con mất dạy, lỗi tại cha, con là con gái của người vậy thì người nói xem, còn có thể là ai dạy con thành như vậy?!"

"Còn Thái Tử ca ca, người cấm túc huynh ấy, nói là bởi vì huynh ấy không có đạo đức, bắt huynh ấy cấm cung nghĩ lại. Thế ngài cũng không xem lại mình, ai dạy huynh ấy thành kẻ không có đạo đức chứ!"

"Ngươi —— khụ khụ...... Khụ khụ khụ......"

Lời này của An Lạc quá mức sắc bén, Chính Nguyên Đế bị tức giận đến mức trực tiếp đứng lên, định chỉ ngón tay vào mặt mà mắng chửi An Lạc, nhưng lại đứng dậy quá nhanh, đầu liền choáng váng, trước mắt tối sầm, cơ thể lảo đảo.

May mắn Lý Cần vẫn luôn đỡ ông ta mới không bị ngã sụp xuống. Lý Cần thấy Hoàng Thượng sắc mặt quá kém, lạnh giọng hô:

"Mau! Mau đi gọi thái y!"

Sau đó nghiêm khắc nhìn An Lạc, quát:

"An Lạc muội muội, sao ngươi có thể nói như vậy với phụ hoàng! Còn không mau xin lỗi!"

Ai biết An Lạc tựa như ngòi pháo, nhìn thấy ai liền nã vào người đó, bị Lý Cần mắng nàng ta liền trút một bụng oán khí lên đầu Lý Cần.

"Ngươi đừng có quản ta! Ngươi cho rằng Thái Tử ca ca bị cấm túc là ngươi có thể thăng hoa trước mặt phụ hoàng? Ngươi cho rằng ngươi có thể thay thế được Thái Tử ca ca?"

"Ngươi!" ____Lý Cần tức nghẹn. Hắn tự hỏi tính tình hàm dưỡng xem như tốt, không ngờ cũng có lúc bị người khác chọc tức đến gan đau.

An Lạc nói trúng tim đen mới tức!

Mặc kệ hắn có tâm tư này hay không, làm gì có ai lại nói huỵch toẹt ra như thế bao giờ!

Lý Cần sắc mặt xanh mét, lại ngậm miệng không nói lời nào.

"An Lạc!"

Chính Nguyên Đế mới ngắt được cơn ho, nghe vậy duỗi tay run rẩy chỉ vào An Lạc:



"Ngươi...... Ngươi lại dám nói chuyện với thất ca của mình như vậy!"

An Lạc gần như gắt lên:

"Con không thèm có thất ca hay bát ca gì đó! Con chỉ có một ca ca, chính là Thái Tử!"

Chính Nguyên Đế tức giận đến run cả người, tiến về phía An Lạc một hai bước:

"Hiếu đễ* ngươi học đổ xuống sông hết rồi! Ngươi ——"

*hiếu đễ: hiếu kính cha mẹ, hòa thuận với anh chị em

"Hiếu đễ?"____ An Lạc cãi:

"Hiếu đễ là gì ạ? Cha mẹ hiền từ mới có con cái hiếu kính, nhưng người có hiền từ với chúng con không? Thái Tử ca ca bị nhốt ở Đông Cung là do từ ái của người sao? Người ——"

An Lạc nói chưa xong, một cái cái tát đã giáng xuống!

Thật ra lực cái tát này không mạnh, vì Chính Nguyên Đế đang bị tức giận đến trước mắt choáng váng, cả người run rẩy, không thể ra toàn lực.

An Lạc bị đánh cho ngơ ra, nàng ta bụm mặt lui về phía sau một bước:

"Phụ hoàng, người...... người đánh con?"

Chính Nguyên Đế tức giận đến tàn nhẫn, duỗi tay đập bàn:

"Ngươi cút về phủ cho ta...... Khụ khụ...... Hồi phủ lập tức chép một trăm lần 《 Hiếu kinh 》! Khi nào chép xong mới được ra khỏi phủ!"

Hốc mắt nhanh chóng trào ra nước mắt, làm nhòe cảnh tượng trước mặt. Rõ ràng phụ hoàng cách nàng ta chỉ vài bước, nhưng An Lạc lại cảm thấy, khoảng cách giữa hai người lại xa xôi vô cùng.

Nước mắt rơi xuống, An Lạc bụm mặt xoay người chạy đi.

Lý Cần bị An Lạc chọc tức nên cũng mặc kệ không thèm nói giúp câu nào, vội gọi thái giám: "Mau đi theo, đừng để công chúa trong lúc tức giận làm ra chuyện ngốc gì!"

Chính Nguyên Đế nhìn cầu thang, rất lâu sau ngồi thụp xuống thở dài.

Lời An Lạc nói như một chiếc gậy đánh vào lòng Chính Nguyên Đế.

Chẳng lẽ ông ta thực sự là một người cha thất bại? Ông ta hao hết tâm tư, đối xử với Thái Tử nghiêm khắc chính là hi vọng Thái tử không lâm vào con đường sai lầm.

Nhưng trong mắt con cái ông ta, những điều ông ta làm lại không xứng làm cha của chúng......

Trung cung chỉ sinh một nam một nữ, bọn chúng từ nhỏ được Chính Nguyên Đế đặt trên đầu quả tim nâng niu, sao có thể....sao có thể đối xử với ông ta như vậy......

Chẳng lẽ ông ta nhốt Thái Tử lại là sai sao? Chẳng lẽ Thái Tử đi đến hôm nay, chính là do ông ta dạy dỗ không tốt?

Chính Nguyên Đế lần đầu cảm thấy hoài nghi chính mình.

Lúc này Lý Cần dâng lên một chén trà nóng, thấp giọng nói:

"Phụ hoàng đối với Thái Tử một lòng khổ tâm, An Lạc muội muội hiện giờ là do quan tâm quá mới loạn, sau này khi Thái Tử hối cải quay đầu, An Lạc muội muội sẽ biết được người đã khổ tâm ra sao."

Lý Cần thật sự nghĩ như vậy.

Đồ tốt và đồ hỏng cần phải có đối chiếu mới nhận ra được, tình cảm mà phụ hoàng dành cho Thái Tử chênh lệch rất lớn với những hoàng tử thứ xuất khác, Thái Tử từ nhỏ đã được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, thái phó Đông Cung đều là thái phó giỏi nhất, đến cả trận thiên tai lớn ở Hoàng Hà do hắn gây ra cũng chỉ bị phạt cấm cung, nếu là một hoàng tử khác phạm sai lầm như vậy, không cần nghi ngờ phụ hoàng sẽ lập tức truất mũ thân vương của người đó.

Chính Nguyên Đế nghe được Lý Cần an ủi, trong lòng mới thoải mái hơn.

Ông ta là cha ruột của Thái Tử, chẳng lẽ cha con còn có thâm thù đại hận gì mà ông ta cứ phải cấm túc Thái Tử mới được? Tất cả mọi người đều trách ông ta nhẫn tâm, nhưng chẳng ai lí giải nỗi khổ của ông ta.

May mắn còn có lão thất.

*

An Lạc công chúa một đường chạy khỏi cung, vọt vào trong xe ngựa bắt đầu khóc lóc một hồi.

Vì sao quan hệ giữa phụ hoàng và Thái Tử ca ca, phụ hoàng và mình lại trở thành thế này? Trước kia người một nhà bọn họ chưa từng cãi cọ với nhau.

Nàng ta thật sự thực sợ hãi, sợ rằng tình trạng như vậy sẽ ngày càng tệ đi, cho đến khi giữa họ không còn chút tình cảm gia đình nào.

Mấy hôm nay nàng ta cứ gặp ác mộng, mơ thấy những sự kiện phế Thái tử trong sách sử. Nhưng dù là triều đại nào, gương mặt của Thái tử bị phế đó đều là ca ca của nàng ta.

Hoàng đế bức sát Thái Tử, Thái Tử tạo phản cướp ngôi hoàng đế...... Những sự kiện kinh khủng trong sử sách đó tựa như chẳng bao lâu nữa sẽ xảy ra trước mặt nàng ta. Cho nên nàng mới liều mạng cầu xin phụ hoàng phóng thích Thái Tử, chứng minh rằng nàng ta chỉ đang lo lắng quá độ mà thôi.

Phụ hoàng và Thái Tử ca ca sẽ có ngày vì đế vị mà giết hại lẫn nhau ư?

An Lạc không dám tưởng tượng, lần đầu tiên nàng ta được tiếp xúc với một thế giới khác hoàn toàn hoa đoàn cẩm tú từ nhỏ đến giờ—— tàn khốc, nhưng là chân thật —— dần dần hiển lộ ra trước mắt.

Đến lúc nàng ta phải trưởng thành rồi.

Nhân sinh là hai từ tàn nhẫn nhất, nó xé bỏ sự ngây thơ biến thành chín chắn, lột bỏ lớp vỏ rực rỡ tươi đẹp để lộ lừa dối và âm mưu, biến vô ưu vô lo thành nghi ngờ và bất thiện.

Cảnh tượng ấu thơ của An Lạc công chúa đã chấm dứt vào hôm nay.



An Lạc cuối cùng ngừng khóc, hạ quyết tâm. Lúc này thị nữ bên ngoài xe ngựa nói nhỏ:

"Công chúa, phò mã gia tới tìm ngài."

An Lạc vén rèm lên, nhìn thấy Dương Phương chạy vội từ Đan Phượng Môn đến đây, bước chân như bay, vẻ mặt nôn nóng.

An Lạc biết, Dương gia không muốn có dây dưa với Thái Tử ca ca, sau khi huynh ấy bị cấm túc, Dương gia cũng chưa từng mở miệng cầu tình. Nàng ta lạnh mắt nhìn Dương Phương một cái rồi lạnh lùng ra lệnh: "Đi Thôi gia."

Có thể giúp và cũng nguyện ý giúp Thái tử ca ca lúc này, chỉ có mình Thôi Tiến Chi.

Xe ngựa của An Lạc công chúa chạy vội đi, hất lên một đám bụi đất dính lên người Dương Phương vừa đến, hắn chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn xe ngựa kiên quyết rời đi.

*

Thôi Quốc công phủ ở Hoài Ninh Phường, chiếm trọn hẻm Văn Đức. Đại môn màu đen đóng chặt, lộ ra vẻ hoang vu sau những năm náo nhiệt. Hẻm Văn Đức lớn như vậy nhưng lại vô cùng yên ắng, tiếng xe ngựa của An Lạc chạy trên đường phá lệ rõ ràng.

Năm xưa bên ngoài Thôi Quốc công phủ chính là nơi náo nhiệt nhất Trường An, quan viên từng hàng ngày ngày bái phỏng, ngựa xe như nêm, ngày đêm không nghỉ.

Bên cạnh cánh cổng lớn, một đám cỏ dại dựa theo bờ tường mọc lên.

An Lạc công chúa được dẫn vào phủ, ngói đen cột đỏ, cả tòa phủ không hề có nhân khí.

Không khí lạnh lẽo —— là ấn tượng đầu tiên của An Lạc đối với tòa phủ đệ này.

Toàn bộ Thôi Quốc công phủ giống như chiếc đầu của con mãnh thú sắp chết, chiếc đầu to lớn, hàm răng sắc nhọn, dường như có thể nhìn thấy sự oai phong dũng mãnh năm nào, nhưng da thịt chậm rãi héo úa, cơ thể hao gầy, như con mãnh thú chỉ có thể nằm chờ ngày trở về với cát bụi.

An Lạc đợi một lát, Thôi Tiến Chi đã tới. Vừa rồi y luyện kiếm ở võ trường, vẫn mặc một bộ võ phục đen, sau khi hành lễ hỏi thẳng:

"Công chúa tới đây có việc?"

Bộ y phục đen càng làm nổi bật màu da trắng của y, nhưng ánh mắt của y lại càng sâu thẳm, toát ra lệ khí.

Y như hợp lại làm một với tòa phủ lặng lẽ này, trên người là sự dữ tợn giãy dụa không cam lòng.

Trong ấn tượng của An Lạc, Thôi Tiến Chi luôn có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, trông thấy bộ dạng y lúc này nàng ta nhất thời ngơ ngẩn, Thôi Tiến Chi nhíu mày, An Lạc mới nhớ ra lí do mình đến.

Nàng ta hoang mang:

"Thái Tử ca ca bị cấm túc, ngươi mau nghĩ cách giúp huynh ấy ra ngoài đi! Hôm nay phụ hoàng sinh thần, nhiều người muốn nhân cơ hội nói giúp cho Thái tử ca ca nhưng phụ hoàng mới nghe nhắc đến đã nổi giận. Ngay cả ta...... Ngay cả ta cũng bị phụ hoàng mắng!"

Thôi Tiến Chi nghe vậy, nhìn thoáng qua An Lạc công chúa, thấy hốc mắt nàng ta đỏ hồng, cũng đoán chắc chắn vừa bị mắng một trận.

"Công chúa, tốt nhất bây giờ ngài không nên nói giúp cho Thái tử. Hoàng Thượng đang nổi nóng, càng nhắc đến Thái Tử thì càng chọc giận hoàng thượng."

An Lạc nóng nảy, không ngờ Thôi Tiến Chi lại có thái độ này:

"Nhưng nếu ta cũng không giúp Thái Tử ca ca, huynh ấy phải làm sao?"

Thôi Tiến Chi xua tay cắt ngang An Lạc:

"Hoàng Thượng đối với vấn đề chính trị rất cứng rắn, nói ba tháng cấm túc thì sẽ không bớt ngày nào. Chúng ta cứ bình tĩnh chờ Thái Tử ra là được."

Ổn định thế cục, sau đó cật lực giấu mình xuống, tránh chọc hoàng thượng giận dữ. Chờ Thái Tử giải trừ cấm túc, sợ gì không có cơ hội.

Thôi Tiến Chi lại nói:

"Công chúa, ngài đừng làm chuyện gì dư thừa, nên hiếu kính với Hoàng Thượng là được. Ngài và Thái Tử do một mẹ sinh ra, ngài cứ xuất hiện thường xuyên trước mặt hoàng thượng, dù không nhắc một câu, cũng sẽ khiến hoàng thượng nhớ đến điều tốt của Thái tử."

Bằng không còn có thể trông cậy vào An Lạc cái gì? Trên chính trường, An Lạc không đem lại trợ lực nào.

Ai ngờ An Lạc nghe vậy, lại cúi đầu:

"Ta...... Ta hôm nay mới vừa cãi nhau với phụ hoàng, phụ hoàng mắng ta rất nặng, còn bắt ta về phủ sao chép kinh thư."

Thôi Tiến Chi thở dài.

Được rồi, An Lạc công chúa chỉ biết tạo trở ngại thôi.

Thôi Tiến Chi nghĩ nghĩ, bỗng nói:

"Gần đây ngài dường như khá thân với Bình Dương?"

Sau khi Bình Dương hòa li với y, ngược lại quan hệ với An Lạc lại tốt lên, thật kì lạ.

An Lạc nghe vậy hừ một tiếng, nhớ tới hôm nay Lý Thuật vì tên Thẩm Hiếu kia mà quở trách nàng ta, nàng ta còn chưa hết giận đâu, sau này không thèm chơi với cô ta nữa!

Thôi Tiến Chi siết nắm tay, trầm mặt:

"Công chúa, nếu ngài thật sự muốn giúp Thái Tử, có thể tiếp xúc với Bình Dương nhiều một chút, hễ nàng ấy có động tĩnh gì liền nói với ta, đối với Thái Tử mà nói là một ân tình rất lớn đấy."

An Lạc ngẩn ra.

Đây là ý gì? Nghe như Bình Dương và Thái Tử ca ca đang đối địch nhau vậy.



Nhưng Thôi Tiến Chi nói xong liền rũ mắt nhìn chằm chằm nền gạch bóng loáng dưới chân. Thần sắc trong mắt tối tăm khó hiểu, dường như có sự tàn nhẫn tính kế, lại như có vương vấn tình cảm, hợp lại thành một thứ cảm xúc phức tạp khó nói.

An Lạc nghĩ nghĩ: "Bình Dương gần đây không có gì đặc biệt, chỉ có lần trước thất hoàng tử đi trị thủy ở Hoàng Hà, nàng ta quyên góp không ít thuế ruộng đất phong."

Nhưng các công chúa hoàng tử khác cũng tham gia quyên góp, chẳng qua Lý Thuật nhiều tiền nên cũng quyên góp nhiều hơn mà thôi. Bởi vậy được Chính Nguyên Đế đặc biệt khen ngợi.

An Lạc bỗng nghĩ tới điều gì, lại nói:

"Còn có một việc, hôm nay ngẫu nhiên nghe được, phụ hoàng hình như muốn chỉ hôn cho Bình Dương."

Khi An Lạc xông vào, vừa hay Lý Cần và Chính Nguyên Đế mới nói đến hôn sự của Lý Thuật bị nàng ta nghe thấy.

Thôi Tiến Chi nghe xong giật mình, sắc mặt trầm xuống: "Chỉ hôn? Với ai?"

An Lạc lắc đầu: "Ta không biết."

Im lặng một lát, Thôi Tiến Chi mới phát hiện tay mình đang siết chặt vào tay ghế vịn.

Hòa li tái giá, vốn là chuyện thường tình, y để ý như vậy làm gì. Nhưng trong lòng ẩn ẩn có một thanh âm, nói rằng y không muốn nhìn thấy cảnh tượng nàng tái giá.

Chẳng qua y cho rằng Lý Thuật gần như không thể tái giá, bởi vì trong triều cơ bản không có ai vừa có địa vị xứng đôi với nàng, lại không khiến hoàng tượng nghi kị. Lựa chọn để tái giá của Lý Thuật rất ít, Chính Nguyên Đế dù muốn chỉ hôn cũng không tìm được đối tượng.

Nhưng chuyện này vẫn bị Thôi Tiến Chi ghim trong lòng.

Mấy hôm sau truyền đến một tin, lại làm Thôi Tiến Chi lập tức cảnh giác.

Ngày ấy trên triều sau khi Thẩm Hiếu bẩm báo xong chính sự, Chính Nguyên Đế hỏi một câu như đùa:

"Thẩm ái khanh tuổi không nhỏ, đã cùng cô nương nhà ai đính ước chưa?"

Thẩm Hiếu giờ trên triều phong quang không nhỏ, có người muốn liên hôn với chàng, cũng có người chê cười chàng không cưới được vợ, ở tuổi đó còn chưa có hôn ước, bởi vậy Chính Nguyên Đế thuận miệng hỏi một câu như vậy cũng không khiến người ta ngờ vực.

Nhưng Thôi Tiến Chi mới biết được ý định chỉ hôn cho Lý Thuật mấy ngày trước, lại nghe Chính Nguyên Đế hỏi Thẩm Hiếu như vậy, trong lòng chắc chắn có liên quan gì đó.

Y ẩn thân trong bóng tối, ngửi thấy trong không khí có hơi thở thù địch, bắt cả những cơn gió nhỏ nhất, dần dần xâu chuỗi thành một khả năng ——

Bệ hạ muốn chỉ hôn cho Thẩm Hiếu và Lý Thuật.

Trong mắt Thôi Tiến Chi lóe lên tia sắc lạnh.

Nếu Lý Thuật nhất định phải tái giá thì kẻ đó không thể là Thẩm Hiếu được. Hai người bọn họ chưa thành thân đã hợp tác hố Đông Cung một vố đau, thành thân rồi còn lợi hại đến mức nào?

Huống chi, cũng là Thôi Tiến Chi tư tâm: Quan hệ giữa Lý Thuật và Thẩm Hiếu khác biệt, Lý Thuật dù thành hôn với ai y đều không lo nàng sẽ động tình, nhưng duy chỉ có với Thẩm Hiếu y lại không dám xác định.

Thôi Tiến Chi cười lạnh một tiếng. Hoàng Thượng đã có ý để Thẩm Hiếu thượng chúa, đã nói lên sự tín nhiệm không nhỏ của hoàng thượng.

Vì sao lại tín nhiệm như vậy? Đơn giản bởi vì Thẩm Hiếu là cô thần, không có bất kì quan hệ dây dưa với ai, chỉ trung thành với một mình hoàng thượng.

Nếu Hoàng Thượng phát hiện thần tử mình tín nhiệm đã lén lút nảy sinh tư tâm, Hoàng Thượng sẽ nghĩ gì?

Cựu Công Bộ tả thị lang, Cựu phu quân của Bình Dương công chúa đột nhiên đệ tấu chương, chĩa mũi thương về phía cựu thê tử của mình ——

Bình Dương công chúa bao dưỡng nam sủng, đạo đức cá nhân không tốt; nhúng tay vào chuyện khoa cử, nghi ngờ công bằng kết quả khoa thi vừa qua.

Bất luận đang nói đến nam sủng hay chuyện khoa thi, người bị nhắc đến chỉ có một: Môn Hạ Tỉnh gián nghị đại phu Thẩm Hiếu.