Bình Giấm Nhỏ

Chương 30



Cơm nước xong xuôi, Thi Nhiêu vốn định sẽ đi một vòng trong ngoài để tham quan biệt thự nhưng lại bị Khâu Thừa túm lấy lên lầu.

"Mới vừa ăn xong liền 'vận động' sẽ không tốt cho cơ thể, cả ngày anh không thể nghĩ chuyện gì khác sao?"

Khâu Thừa đang đứng ở cầu thang nghe lời này thì không khỏi ngơ người, quay đầu với vẻ mặt mờ mịt hỏi ngược lại cô.

"Em đang nói cái gì thế?"

Đối diện với ánh mắt khó có được đơn thuần kia của anh thì cô biết là do mình tự suy nghĩ nhiều rồi, quá chột dạ nên đưa tay sờ sờ mũi.

"Anh muốn mang em đi đâu?"

"Tầng trên."

"Ừm."

Nhìn cô gái đang xấu hổ nghiêng đầu qua một bên anh dường như cũng hiểu ra được gì, đôi môi mỏng trực tiếp nở nụ cười cười nhạo cô.

"Đầu óc của em đang nghĩ cái gì?"

Thi Nhiêu khẽ sờ cổ rồi lẩm bẩm : "Còn không phải trách anh sao."

Nếu không phải mỗi lần anh nhìn thấy cô đều như gấu tinh thì cô cũng sẽ không nhạy cảm như vậy, càng không nghĩ đến vấn đề kia.

Nghe lời cô nói xong thì Khâu Thừa đưa tay ra véo véo mặt cô vài cái.

"Rõ ràng là do em tự nghĩ, đừng chuyện gì cũng trách anh."

"Đau, buông em ra."

Thi Nhiêu bị đau nên vội vàng đánh tay anh, Khâu Thừa nhanh chóng rút tay lại rồi tiếp tục kéo cô lên lầu.

Trước khi đẩy cánh cửa ở tầng 3 ra cô vốn nghĩ bên ngoài sẽ là một màu đen nhánh, ngoài ý muốn lại thấy cả một dải ngân hà hội tụ, từng ngôi sao lấp lánh cứ như gần như xa.

"Đây là gì thế?"

"Chế độ ảo có thể điều chỉnh."

Nói xong anh vỗ vào chỗ nào đó trên tường thì cả dải ngân hà bỗng trở thành bầu trời xanh.

"Công nghệ phát triển cao như vậy ư, anh chuyển nó về lại bình thường đi."

Vì thế Khâu Thừa lại lấy điện thoại ra, bầu trời trong xanh trong nháy mắt trở thành màu đen như mực.

"Hả?"

"Đây là khi không bật đèn, bên ngoài thế nào thì ở đây cũng sẽ thấy như vậy, nếu bật cả tấm che ra thì ngay cả năm ngón tay cũng chẳng thấy đâu."

"Anh lắp cái này làm gì? Chẳng có tính thiết thực gì cả."

Nghe vậy anh điều chỉnh lại chế độ bầu trời sao rồi kéo Thi Nhiêu đi vào trong.

"Đây là nơi hai chúng ta sẽ nghỉ ngơi hàng ngày, đâu cần quá thiết thực, nếu em muốn thì cũng có thể biến toàn bộ tầng này thành phòng ngủ của chúng ta."

Thi Nhiêu không biết mình đang lạc ở chốn nào nên buông tay anh ra, tự mình mò mẫm khắp nơi trong căn phòng.

"Sao còn có cả kính viễn vọng?"

"À dùng để ngắm ngôi sao, lúc ở nước ngoài anh học thiên văn học."

Nghe được lời này cô có chút ngạc nhiên, đi đến trước kính viễn vọng đưa một con mắt vào muốn nhìn thử, kết quả trước mắt còn tối hơn cả căn phòng bây giờ.

"Sao chẳng thấy gì cả."

Khâu Thừa đứng cách đó không xa nghe thế thì phụt cười : "Em chưa mở cái nắp phía trước ra."

Nói xong anh gỡ cái nắp ra, Thi Nhiêu cong eo đưa mắt vào nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh rồi đắc ý nói.

"Em thấy nhóm sao Bắc Đẩu."

Môi anh cong cong đi đến phía sau ôm lấy cô : "Có phải em chỉ biết mỗi sao Bắc Đẩu không?"

"Em còn nhớ nhóm sao Bắc Đẩu là đuôi của chòm sao Đại Hùng, còn chòm sao đơn giản nhất là Orion nữa."

"Không sao, về sau anh sẽ từ từ chỉ cho em, chúng ta còn thời gian cả đời để ngắm sao."

Nghe được lời này mũi Thi Nhiêu cay cay, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

Cả đời, thật tốt quá.

"Thầy Khâu có thu học phí không?"

"Em nói thử xem? Anh là một thương nhân, đã là thương nhân thì làm sao không tính lợi nhuận chứ."

Lúc nói anh còn dùng cằm cọ vào vai Thi Nhiêu, cô vừa cười vừa né trốn nhưng không gỡ tay anh ra được.

Khâu Thừa giữ eo cô rồi xoay người lại, nhìn gương mặt nhỏ do cười lớn mà đã phiếm hồng thì chậm rãi cúi đầu hôn xuống, Thi Nhiêu cũng nâng vòng tay ôm cổ anh để đáp lại.

Chiếc lưỡi mềm mại lướt qua đôi môi của người đàn ông, Khâu Thừa hé miệng để bắt lấy chiếc lưỡi nghịch ngợm kia nhưng lần nào cũng bị cô né đi, qua một lúc cô càng chơi càng hăng còn anh thì càng lúc càng gấp.

Người đàn ông mãi vẫn không thể bắt được gì, đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm đến cùng. Anh hung ác đè lấy sau gáy cô để cô không thể lùi được nữa, Thi Nhiêu chỉ có thể 'chịu đòn' để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Chiếc váy dài theo hai chân rơi xuống, sau đó cùng với đôi giày cao gót bị ném đi thật xa.

Khâu Thừa ôm cả thân thể nóng bỏng của cô lên, vòng cặp đùi thon qua đôi chân của anh rồi đi đến chiếc bàn.

Trong cơn ý loạn tình mê Thi Nhiêu còn dường như thấy được trên bầu trời có sao băng lướt qua, nhưng khi mở to mắt ra nhìn lại thì mọi thứ vẫn như cũ, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Sau một trận 'kịch liệt', cô như một búp bê không xương được Khâu Thừa nâng dậy nằm lên lòng ngực anh, đôi tay vẫn ôm lấy vai anh như cũ.

"Mệt?"

Trong giọng nói của người đàn ông vẫn còn vương lại một chút hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ chưa kịp tan, từng hơi thở cứ đánh vào vai đẫm mồ hôi của cô càng làm cả người cô nóng hơn.

"Vẫn ổn."

Sau mấy tháng được anh tập luyện thì cơ thể cô cũng khỏe hơn không ít, có thể nói là tăng vọt.

"Vậy...một lần nữa đi, đến trên giường anh để em ở phía trên."

"Được a...a!"

Lời còn chưa dứt anh đã xông vào, cô gái không kịp phòng bị chỉ có thể thét lên một tiếng, kế đến bị anh bế lên khỏi bàn.

********

Sáng sớm hôm sau, Thi Nhiêu nửa tỉnh nửa mê gian nan mở đôi mắt ra, nhìn đến cánh tay đè trên ngực mình thì nhăn mày ném qua một bên.

Nếu không phải bị anh đè đến khó thở thì cô cũng không thức sớm như vậy, đêm qua thật sự rất mệt mỏi.

Một lát sau khi cô một lần nữa ngủ say thì Khâu Thừa tỉnh, anh cúi đầu nhìn đầu cô đặt trên ngực mình thì lặng lẽ thở dài rồi nghĩ thầm : Bảo sao càng lúc càng thấy thở không nổi.

Anh cẩn thận đỡ đầu cô xuống rồi xoay  đổi tư thế, sau đó ôm người vào lòng tiếp tục ngủ.

Nếu không phải Hổ Béo ở dưới lầu do đói mà sủa không ngừng thì có lẽ bọn họ sẽ nằm cả ngày trên giường, bị ồn quá mức  nên Thi Nhiêu giơ chân đá người bên cạnh, ý bảo anh xuống dưới xem nó thử.

"Bảo nó câm miệng cho em, ồn quá."

"Được, để anh xem nó quậy phá gì."

Giải quyết xong vấn đề ăn uống của Hổ Béo Khâu Thừa lại đi đến giường gọi cô dậy, nhưng cho dù đẩy đụng gì cô cũng chẳng chịu dậy.

"Em còn không mở mắt ra thì anh sẽ hôn em."

Nghe vậy Thi Nhiêu trở mình úp mặt xuống chăn, bực bội nói.

"Không dậy, trời có sập em cũng không dậy!"

Vừa dứt lời anh lập tức hôn liên tiếp khắp người cô, từ vai đến mu bàn tay rồi lại từ cổ đến eo, Thi Nhiêu bất đắc dĩ phải nhận thua vì nếu còn để thế này thì anh lại leo lên giường nữa mất.

"Được rồi em không ngủ nữa, anh đi nấu cơm đi, em tắm rửa xong sẽ xuống ngay."

"Như này mới ngoan, anh đi xuống, em không được ngủ nướng đấy."

Khâu Thừa lại hôn lên mặt cô một chút mới buông tay đi ra ngoài, ngay khi anh đóng cửa lại thì cô gái tiếp tục ngáp một cái rồi ngã xuống quấn chăn ngủ.

"Phiền chết mất, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi mà em không được ngủ thêm sao."

Vừa dứt lời trong phòng vang lên thanh âm của người đàn ông : "Cho em năm phút, nếu còn không dậy thì anh sẽ dùng thủ đoạn đấy!"

Thi Nhiêu ngay lập tức lộn một vòng bật dậy, ôm chăn ngơ ngác nhìn xung quanh để xem âm thanh này phát ra từ đâu.

"Khâu...Khâu Thừa?"

Cô thử gọi tên anh nhưng trong ngoài phòng trừ bỏ tiếng cô thì chẳng có ai nữa cả.

"Vừa rồi mình nghe nhầm?"

Cô mới vừa buông cảnh giác để nằm xuống lần nữa thì trong phòng lại vang lên thanh âm của anh.

"Trong tủ có quần áo của em, ăn xong còn phải về nhà nên em đừng ngủ nữa."

Không chỉ không thấy người mà còn chẳng biết âm thanh phát ra từ đâu nên thiếu chút nữa Thi Nhiêu đã sợ đến rơi xuống đất.

"Anh rốt cuộc đang làm gì? Đừng có mà giả thần giả quỷ?"

"Anh không giả thần giả quỷ, em mau rời giường đi, lúc ăn cơm anh sẽ nói cho em biết lý do."

Bị không gian ba chiều này làm cho quá tò mò nên cô đành không tình nguyện bò dậy, đứng ở mép giường gãi gãi tóc rồi lần theo trí nhớ đi về phía phòng tắm.

Tối hôm qua khi đến phòng tắm cô chưa thể nào chú ý được, bây giờ đã tỉnh táo để nhìn quanh xem, khi thấy những dấu tay cùng những hình tròn kỳ quái thì không khỏi đỏ mặt.

"Mẹ kiếp, sao lại phải gắn một chiếc gương to như vậy, xấu hổ chết mất."

Lúc cô tiện thể cầm lấy vòi sen để xóa đi những dấu vết do buổi tối hôm qua 'làm loạn' để lại.

Vừa nhìn thấy những dấu vết kỳ quái đó cô liền nghĩ ngay đến những động tác khi cô và Khâu Thừa làʍ ŧìиɦ ở đây, vì thế mặt cũng càng lúc càng đỏ hơn.