Anh không nói gì, chỉ mò mẫm cất điện thoại vào túi, bước vào con hẻm cuối cùng trong đêm tối.
Về phòng trọ, ba lô cùng đàn bass đã được thu dọn xong. Đồ dùng sinh hoạt và quần áo đều được mua ở đây, chủ trọ muốn giữ lại, đặc biệt nói với anh không cần bỏ đi. Chìa khóa để dưới đáy chậu hoa, cửa cọt kẹt đóng lại, anh xoay người, chỉ còn cơn gió thổi qua làm quần áo trên dây phơi đồ nhẹ nhàng lay động.
Thịnh Quả Nhi lái xe chờ ở đầu ngõ lần trước, đi qua mất vài phút, Kha Dữ cũng không biết phải nhắn cái gì, đến lúc mở hộp thoại anh cũng chưa nghĩ ra phải nhắn như thế nào, cuối cùng chỉ hỏi: [Bạn của cậu bệnh đã tốt hơn chưa?]
Thương Lục không trả lời.
Đang trong phòng làm việc dựng phim.
Mười ngày tìm tài liệu thực tế, hắn dự tính thành phẩm cuối cùng sẽ kéo dài từ hai mươi đến ba mươi phút, có thể tham gia vào phần phim ngắn.
Hắn khi tiến vào trạng thái làm việc sẽ tập trung đến đáng sợ, có thói quen tự nhốt mình trong phòng ngắt mọi kết nối với thế giới, ngay cả điện thoại cũng ném ở bên ngoài. Ngoại trừ quản gia bước vào đưa đồ ăn, cả thế giới cũng đừng mong tìm được hắn.
Bùi Chi Hoà ở cùng một chỗ với hắn, là do mẹ hắn nhờ vả. Thương Lục không có ý kiến gì, dẫu sao cậu ta khi còn nhỏ ngoại trừ đánh đàn ra quả thật mọi phương diện đều như người tàn phế.
Quản gia Trịnh nhận lấy xe lăn từ trong tay hộ lý, đẩy Bùi Chi Hoà mới ra viện được bảy ngày ra vườn hoa. Ánh nắng mặt trời rất ấm áp, cậu ta hỏi: “Thương Lục lại đang một mực dựng phim?”
Trịnh Thời Minh là người của nhà họ Thương, gọi là chú Minh. Nhà họ Thương có năm anh chị em mỗi người đều có một người chăm sóc, cũng là người bầu bạn bên cạnh họ từ nhỏ đến lớn, chú Minh là quản gia thân cận của Thương Lục. Bùi Chi Hoà không xem chú Minh là người ngoài, sai bảo không chút kiêng nể.
“Vâng, đã một tuần rồi ạ.” Trịnh Thời Minh trả lời.
“Chú đẩy tôi đi gặp anh ấy đi.”
Tuy rằng chú Minh khó xử, nhưng trên mặt vẫn mang một vẻ điềm đạm, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại dù chỉ một chút, chỉ nói: “Cậu chủ sẽ nổi giận.”
“Không đâu, tôi là người bệnh.” Bùi Chi Hoà ăn xong một quả táo, đem hạt ném cho người hầu bên cạnh, “Chú Minh, xin chú đó, cậu ấy không thể mãi làm việc như thế này được mà?”
Câu nói này chạm đến lòng của Trịnh Thời Minh. Bộ dạng mất ăn mất ngủ này của Thương Lục làm ông quả thật rất lo lắng, ông chủ nhà họ Thương Thương Kềnh Nghiệp cũng không tán thành cậu chủ làm đạo diễn, cũng làm ông có chỗ băn khoăn. “Dựng một bộ phim so với tôi quản lý công ty còn bận rộn hơn!” Thương Kềnh Nghiệp xem thường không thèm ngó đến, chỉ thấy con trai nhỏ dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã nói: “Đúng vậy.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Thương Lục ngay cả mắt cũng không nhúc nhích, chỉ nói: “Để trên bàn đi.”
Còn tưởng đã đến giờ ăn cơm.
Bùi Chi Hoà bỗng bật cười, “Tôi nên để ở cái bàn nào?”
Thương Lục hơi phân tâm trước bốn màn hình lớn, nhưng vẫn không nhìn lên: “Ra ngoài.”
Chú Minh đúng lúc nói: “Hôm nay Bùi Chi Hoà xuất viện, có phải nên chúc mừng một chút hay không?”
Sắc mặt Bùi Chi Hoà vô cùng khó coi, mắt dừng trên tấm hình trong màn ảnh, xấu hổ và tức giận bị sự ngạc nhiên đè ép xuống, sau đó bị một cảm giác vi diệu thay thế.
[Nhầm lẫn giữa lòng trắc ẩn với tình yêu đó mới là sai lầm, không phải sao?]
Âm thanh của lời thoại vang lên, bình thản tựa như gió nhẹ mây trôi, ánh mắt dừng trên ống kính, đượm một chút mỉa mai chính mình và sự tự do.
“Tìm diễn viên ở đâu vậy?” Bùi Chi Hoà nhìn lên khuôn mặt trên màn ảnh hỏi.
Lần này Thương Lục không đuổi cậu ta đi, trả lời: “Không phải diễn viên, gặp được ở ngoại ô thành phố.”
“Gặp được á?”
“Bạn cùng phòng.”
Mặt Bùi Chi Hoà biến sắc, nhưng chỉ là thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, “Hai người ở chung à?”
Thương Lục chỉ đáp lại một chữ: “Ừ”
Hình ảnh vẫn còn đang chạy, Bùi Chi Hoà nhìn thấy hoàng hôn chiếu sáng đôi mắt người nọ, tóc bị gió thổi phất phơ, lãnh đạm nói: “Vùng ngoại ô còn có người như vậy, người săn ngôi sao trong nước nghỉ việc tập thể rồi sao?”
Cậu ta và giới giải trí hoàn toàn tuyệt duyên, hiện tại cũng không biết giới giải trí đã không cần săn ngôi sao trong thời như hồi trước nữa. Thương Lục nghe vậy cười một tiếng, “Đúng là rất kỳ lạ.”
“Câu chuyện trai bao trước cậu nói, là cậu ta diễn à?”
“Cứ xem là thế đi.”
Nói xong câu này, tâm trí nhất thời không phải chuyên chú làm việc bỗng nhớ ra chút chuyện sai lầm. Thương Lục nghĩ, không biết thầy Kha có trả lời tin nhắn của hắn không. Lần trước trả lời giống như một sự nhạo báng, nếu như anh ta vì lời nói đó mà tức giận, bây giờ muốn xin lỗi có lẽ không còn kịp nữa.
“Chú Minh, đưa điện thoại cho tôi.”
Trịnh Thời Minh lấy điện thoại của hắn ra, lúc chờ máy khởi động lại, Thương Lục mới nhìn sơ qua Bùi Chi Hoà, “Vết thương thế nào rồi?”
Dù vết thương đau âm ỉ, nhưng Bùi Chi Hoà quật cường nói: “Tốt hơn nhiều rồi, làm phiền cậu phải bận tâm.”
Thương Lục thẳng thắn ừ một tiếng, dường như không nghe ra ẩn ý trong lời nói của cậu ta, còn nói thêm: “Tốt lắm, giúp tôi làm một bài hát.”
Điệu nhạc hắn đã chép một phần, vốn muốn tìm người chế tác phần đuôi, nhưng bây giờ Bùi Chi Hoà đã xuất viện rồi, đương nhiên hắn không cần kiếm người nữa.
Bùi Chi Hoà nhận lấy nhạc phổ hắn ném qua. Cảm giác cậu ta ngồi xe lăn và ngồi trên dàn nhạc không có gì khác biệt lắm, tấm lưng mảnh khảnh thẳng tắp, ánh mắt tập trung. Cậu ta chính là như vậy, một khi nói chuyện liên quan đến âm nhạc cứ như biến thành một con người khác. So với việc cậy sủng sinh kiêu mà làm càn, Thương Lục càng muốn nhìn thấy bộ dáng tỏa sáng này của Bùi Chi Hoà hơn.
“Bass như này—” Bùi Chi Hoà chưa nói xong, màn hình chuyển đến hình ảnh Kha Dữ đang đàn bass. Cậu ta dừng một chút, siết chặt đoạn nhạc phổ: “Anh muốn tôi làm gì?”
“Nửa đoạn sau dùng violin đệm chút.”
Bùi Chi ngạc nhiên, “Tôi đường đường là một tài năng âm nhạc mà phải đi làm nhạc đệm cho bass à.”
Thương Lục hời hợt nói: “Làm sao?”
Bùi Chi cười lạnh, “Violin là nữ hoàng của các loại nhạc cụ, giọng khách sẽ át giọng chủ, loại âm của bass này sợ rằng không xứng.”
Tức giận đùng đùng mà ném nhạc phổ xuống đất, cậu ta không đợi chú Minh tự mình di chuyển xe lăn đã xoay người, dùng vẻ cứng cỏi che dấu sự vụng về. Thương Lục đứng dậy nhặt những tờ giấy rơi tán loạn trên đất, không đuổi theo, chỉ đưa mắt về phía chú Minh.
Mở app trên điện thoại, đã một tuần không được kiểm tra, chưa kịp đọc tin nhắn trên màn hình đã đầy ắp, hắn lướt vài cái, phát hiện tin nhắn trả lời của Kha Dữ từ bảy ngày trước, hỏi bạn hắn đã tốt hơn chưa. Có thể vì thấy hắn không trả lời, cũng không gửi thêm tin nhắn mới.
Thương Lục có chút do dự, bấm trả lời: [Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.]
Quay chương trình giải trí không thoải mái hơn quay phim, sau khi đi xuống địa điểm ghi hình, Thịnh Quả Nhi lập tức đến đưa nước sâm nóng, vẻ mặt vô cùng kích động.
Kha Dữ uống một ngụm, càng nhìn cô ấy càng thấy có gì đó không đúng, cầm ly nước bình tĩnh hỏi: “Cô hạ độc vào nước của tôi hả?”
“Đâu có — gì chứ, đương nhiên không có!” Thịnh Quả Nhi ôm áo khoác của anh, đi theo anh vào phòng nghỉ riêng phía sau hội trường, “Mấy ngày trước không phải anh bảo em quản lý hòm thư sao, ngày nào cũng hỏi em xem có tin nhắn mới hay không. Trước đây không có, cơ mà hôm nay lại có đó nha!”
Nội tâm Kha Dữ khẽ động, nhưng không thể hiện ra bên ngoài, chỉ nói: “Em đó, đừng có mà treo ‘Có nha’ thành câu cửa miệng nữa.”
“Có nha”, mấy chữ này Thịnh Quả Nhi học theo mấy cô bé học sinh nhỏ, bị nói mặt mày liền đỏ lên, “Thầy Tiểu Đảo, anh phạm quy.”
Kha Dữ chỉ lớn hơn cô ấy năm tuổi, nhưng không biết vì sao, thầy Tiểu Đảo đứng trước ai cũng mang theo cảm giác hờ hững cùng sự thuần thục điêu luyện của một bề trên, dù Mạch An Ngôn lớn tuổi hơn anh, anh vẫn có thể dùng giọng nói nhàn nhạt nói một câu: “Tiểu Ngôn”, chỉ vậy đã khiến cho đối phương đang một bụng tức giận bị đè ép không nói được gì.
Khi Kha Dữ quay chương trình, Thịnh Quả Nhi đang ở hậu trường chờ chỉ đạo. Đây là một chương trình giải trí về tình yêu, ở kỳ này Kha Dữ là khách mời. Tiết mục bắt đầu bằng một cách thức quen thuộc, để cho mấy MC thường trú đoán anh đã yêu đương mấy lần. Mọi người đưa ra hàng loạt suy đoán, ống kính đảo qua, khán giả trong trường quay cũng cười đến điên rồi.
Không ai viết dưới năm lần.
Kha Dữ bình tĩnh thong dong, mỉm cười rất bất đắc dĩ, “Tôi trong mắt các bạn hóa ra là người như vậy sao.”
Khách mời thường trú mỗi kỳ Thi Nhị che tim hô to gọi nhỏ, “Mọi người nhìn này, đến đây! Chính là như vậy! Rất rất tự nhiên!”
Người chủ trì Sử Gia Văn hỏi: “Cho nên, hôm nay Tiểu Đảo có thể cho tổ chương trình chúng tôi mặt mũi, lần đầu tiên công khai phơi bày kinh nghiệm tình yêu của anh —”
“Sáu lần.”
Ống kính xoay qua, Kha Dữ đang bắt chéo chân, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười thong dong bình thản tựa mây trời hờ hững.
Sử Gia Văn che miệng: “Anh rất thẳng thắn.”
Kha Dữ: “Không, tôi vẫn có điều dấu diếm đó.”
Sử Gia Văn: “...”
Hiệu quả chương trình diễn ra thuận lợi, Thi Nhị cười đến đến nghiêng ngả, Sử Gia Văn bất đắc dĩ nói: “Mọi người đều nói anh là sát thủ giới tình trường, tôi hiện tại rất đồng tình với ý kiến trên.”
Đi về phòng nghỉ, Thịnh Quả Nhi giúp anh kéo ghế, hỏi: “Sáu lần thật luôn đó hả?”
Kha Dữ hỏi lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
Thịnh Quả Nhi dò hỏi: “...Thì mười hai lần?”
Anh ấy quả thực rất ung dung, đối với nam hay nữ đều vậy.
Kha Dữ cười, không nói, chỉ bảo cô: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Thịnh Quả Nhi có đôi khi không hiểu ông chủ của mình. Thư từ từ trước đến nay luôn phải được bảo mật, vài ngày trước đột nhiên lại bảo cô quản lý. Nhưng không cho phép nhìn nội dung, chỉ bảo cô chú ý thông báo. Thịnh Quả Nhi hỏi: “Hình như anh có cài app mà?” Kha Dữ hời hợt nói: “Xóa rồi.”
Thịnh Quả Nhi đưa điện thoại cho anh, quả nhiên có thư chưa đọc.
Không cần mở đã nhìn thấy tin nhắn, một dòng chữ ngắn gọn:
[Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn đã quan tâm.]
Kha Dữ không nhấn vào, đọc xong cũng không trả lời, rời app, đưa điện thoại lại cho Thịnh Quả Nhi.
“Làm sao?” Trực giác Thịnh Quả Nhi nhạy bén, chỉ trong nháy mắt, không khí trong phòng nghỉ đã lạnh xuống.
“Xóa tài khoản này ra khỏi điện thoại của cô đi.”
“Xóa hả?” Thịnh Quả Nhi sững sờ.
“Xóa đi.”
Trong đầu nhớ lại màn đối thoại trong chương trình, quan sát một cặp nam nữ được mời đến nói chuyện, Thi Nhị nói một cách chắc nịch: “Anh nhìn nè, cậu trai đối với cô gái này chắc chắn không có hứng thú. Tôi cảm thấy anh ta thích cô gái số hai hơn.”
Vừa nói, khách mời đều hỏi tại sao.
“Mỗi câu anh ta nói với Tiểu Ngải giống như không muốn trò chuyện với cô ấy, mỗi một câu — để ý đi, mỗi một câu đều kết thúc luôn chủ đề. Tiểu Ngải nếu như muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, nhất định phải lặp đi lặp lại nghĩ ra một chủ đề mới, thực sự rất mệt.” Thi Nhị phân tích xong, không quên làm bộ dễ thương nhìn qua vị “đã qua sáu lần yêu đương”, cũng là trung tâm chủ đề hôm nay, đắc chí hỏi: “Phải không Tiểu Đảo?”
Kha Dữ cảm thấy cô nói cũng có chút đạo lý.
Anh vừa trở về chưa đến một tuần, đầu tiên là khai trương cửa hàng mới của nhãn hàng nước hoa sang trọng Eight Centimet Planets do anh làm đại sứ thương hiệu, sau đó bay đến Thượng Hải quay chương trình giải trí, thở cũng không kịp, ngày mốt đã tiến vào phim trường.
Anh dời sự chú ý khỏi Thương Lục, “Đã hẹn bác sĩ Thẩm chưa?”
Trong lòng Thịnh Quả Nhi trầm xuống, nhìn anh dựa vào ghế số pha, bất đắc dĩ trả lời: “Đã hẹn rồi ạ.”
Dùng bàn tay chặn lại ánh đèn trong phòng, nằm ngửa, đường cổ duyên dáng từ cổ áo hiện ra, trên mặt Kha Dữ một chút biểu cảm cũng không có. Một lúc lâu sau, anh khẽ cười, dùng giọng điệu bình thản mỉa mai chế nhạo chính mình, “Người làm nghệ thuật, thật đúng là biết cách giày vò bản thân.”