Ngày hôm sau khi Thương Lục tỉnh dậy, trong phòng sớm đã không thấy bóng dáng của Kha Dữ, mấy ngày tiếp theo cũng đều như vậy. Tính ra một tuần chỉ gặp mặt nhau có vài lần, bởi vì đa số là hắn về trễ.
Theo trí tưởng tượng của Thương Lục, công việc của bọn họ nên là bận rộn vào ban đêm ngủ ngon vào ban ngày mới phải, nhưng nhìn dáng vẻ của Kha Dữ hình như không phải chỉ làm duy một việc.
Nhưng thật ra Kha Dữ chỉ tìm được một công việc bán thời gian là giúp một bác gái trông coi cửa hàng.
Cửa hàng này nằm khuất trong một con hẻm, đối diện là một ngã ba đường nhộn nhịp. Mấy ngày trước bác gái bị ngã, ban ngày chồng bác phải đi giao đồ ăn, cũng không có con cái ở bên cạnh, Kha Dữ chủ động đề nghị có thể giúp đỡ một thời gian. Bác gái nhìn thấy anh che mặt nên trong mắt nảy sinh nghi ngờ, cho đến khi đối phương chủ động cởi khẩu trang ra.
“Mũi bị dị ứng.” Kha Dữ khẽ cười, tiếp tục kéo lên.
“Cậu biết làm gì?”
“Biết dùng hệ thống tính tiền, có thể bưng bê hàng hóa.”
Bác gái cũng không cần anh biết nhiều thứ. Bác gái ngồi sau quầy thu ngân suy nghĩ, đánh giá Kha Dữ ba giây.
Chàng trai cao một mét tám, nhìn trông giống một cậu bé ngoan: “Tôi không nói cậu không tốt, nhưng thật sự tôi không có nhiều tiền để trả cho cậu.”
Kha Dữ tiết lộ những ngày này có hơn chục mẩu quảng cáo nhỏ tuyển lao động thời vụ nên đã rất quen thuộc với mức lương và đối đãi như này, nghe thấy thế đôi mắt khẽ cong cong: “Sáu mươi một ngày, chín giờ sáng và bảy giờ tối, đến khi nào chân bác tốt lên một chút cháu sẽ đi.”
Kha Dữ lập tức quyết định làm việc.
Sau bảy giờ tối là khoảng thời gian rảnh rỗi, anh tùy ý đi dạo, đi qua con phố tấp nập, đi đến chợ đêm, ngồi trên chiếc ghế nhựa trước một quán bán đồ ăn vặt rồi húp một chén cháo.
Phải mất một tiếng đồng hồ để đi bộ ra khỏi ngôi làng đô thị khổng lồ này, Kha Dữ đã thử đi. Phía sau làng là một con sông, con sông ấy nối liền với một bến tàu nhỏ gần như bị bỏ hoang. Thỉnh thoảng có mấy con thuyền chở hàng lui đến, thời điểm nhộn nhịp là buổi sáng tầm sáu bảy giờ, khi đó sẽ có cá tôm cua tươi để bán, xếp thành hàng dọc theo bờ sông dài gần ba mươi mét.
Đôi lúc anh đi dạo ở đây vào ban đêm sẽ kéo khẩu trang xuống, châm một điếu thuốc, vừa đi vừa hút.
Ánh đèn đường màu vàng cam, bến cảng có mấy chiếc thuyền đánh cá mục nát trôi nổi, ánh đèn phản chiếu một vệt sáng dài trên mặt biển, Kha Dữ hút một điếu thuốc, chậm rãi đi dưới ánh đèn.
Một tuần sau, Thương Lục mới phát hiện anh đang làm việc ở một cửa hàng.
Ánh nắng mặt trời gay gắt, rõ ràng đang là mùa lạnh nhưng nắng làm hắn vô cùng tức giận. Âm thanh xung quanh đa số là tiếng động cơ xe, bầu không khí tràn ngập thanh âm “ầm ầm” đầy khó chịu. Không biết ở đây có bao nhiêu xưởng gia đình ẩn mình trong những con ngõ tối tăm, tiếng máy khâu không dứt từ sáng đến tận tối mịt, những chiếc xe thồ kéo những bó dây len lỏi khắp các con hẻm.
Thương Lục đang tìm kiếm một cửa hàng có cảm giác về một câu chuyện, màn trập (*) chậm rãi phác họa lại hình bóng của dòng người, những chiếc kệ màu xanh đậm trước cửa hàng, một giỏ trái cây chất đầy cam và một người bán hàng già nhàn rỗi đứng lặng giữa bức tranh.
(*) Màn trập: Trong nhiếp ảnh là một thiết bị cho phép ánh sáng đi qua trong một khoảng thời gian nhất định, phơi sáng phim ảnh hoặc cảm biến kỹ thuật số nhạy sáng với ánh sáng để chụp ảnh vĩnh viễn của một cảnh.
…Kết quả hắn bị lạc đường.
Máy bán hàng tự động thả xuống lon coca đã được làm lạnh, Thương Lục cúi người nhặt lên, ngửa đầu uống gần non nửa lon. Khi tầm mắt trở về liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong cửa hàng nhỏ đối diện.
Không phải hắn không nhìn thấy cửa hàng kia, chỉ là bởi vì cửa hàng không rộng lại còn sâu, nhìn qua giống như núp bóng dưới ánh hoàng hôn, tựa như muốn chìm vào bóng đêm vô tận.
Bóng người kia lướt qua khi Thương Lục còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tính tình quái gở của mình bỗng trở nên thay đổi sáng sủa sinh động lên.
Thùng rác cao lớn bỗng phát ra tiếng vang nặng nề, là do Thương Lục tiện tay ném nửa lon coca còn lại vào đó, lấy điện thoại mở camera.
Tiêu cự (*), tốc độ ánh sáng, ISO, ống kính. Trên màn hình điện thoại xuất hiện vô số hình ảnh, Thương Lục cũng không định quá nghiêm túc nhìn chằm chằm, nhưng qua hồi lâu, ánh mắt dần trở nên chăm chú.
(*) Tiêu cự: Mức độ phóng đại mà ống kính có thể đạt được.
Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen bước ra khỏi cửa hàng, mang lại loại cảm giác cực kỳ khó thở.
Chiếc xe tải nhỏ trước cửa đang dỡ từng thùng hàng xuống, người nọ khom lưng ôm hai thùng nước khoáng, dáng người vẫn thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là mẫu người quanh năm luôn chăm sóc cơ thể.
Chờ chuyển chừng năm sáu lần, hàng được lấy xong, anh kéo khẩu trang xuống uống nước, một bên nhận lấy hóa đơn từ tay ông chủ xe hàng.
“Đúng rồi, tất cả đều ở chỗ này.”
Kha Dữ nhanh chóng nhìn qua một lượt: “Không có sai sót.” Hai ngón tay kẹp lấy tờ hóa đơn, vặn nắp chai rồi kéo khẩu trang lên, mỉm cười với ông chủ: “Vất vả rồi ạ.”
Thượng Lục hơi sửng sốt.
Mẹ nó —— Đây thật sự là người bạn cùng phòng lúc nào cũng thấy đầu mà không thấy đuôi, ban ngày nhìn thấy bán đồ ăn vặt ban đêm ngủ cùng của hắn ư? Không phải, sao có thể thảm đến vậy được?
Thương Lục cất điện thoại, dựa vào góc tường, biến mất trong bóng tối.
Làm công việc kinh doanh này chẳng qua là ham hư vinh và quen với việc kiếm tiền, nhưng Kha Dữ lại không phù hợp với bất kỳ yếu tố nào.
Chi phí ăn mặc mà anh bỏ ra không hề đắt, quần áo cũng vô cùng đơn giản khiêm tốn. Nếu anh thật sự muốn kiếm tiền nhanh chóng, vậy thì ban ngày cần gì phải phụ người khác trông nom cửa hàng?
Những người đã quen mở chân cho người khác để kiếm tiền rất khó chấp nhận dùng cách khác để kiếm —― Quá chậm mà cũng quá cực khổ.
Bởi vì cứ băn khoăn mãi, lông mày hắn vô thức nhíu chặt.
Thương Lục cau mày nhìn Kha Dữ quay lại quầy thu ngân. Cửa hàng nhỏ không có khách, anh không xem tivi cũng không lướt điện thoại, chỉ đứng cúi đầu, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài.
Thương Lục rất nhanh đã phát hiện anh đang viết chữ, hoặc nói đúng hơn là đang ghi chép thứ gì đó.
Nơi đây vẫn là một nơi ồn ào, bận rộn, hỗn loạn và nóng nực, khắp nơi đều là những người bốc vác chân đi dép lê miệng ngậm điếu thuốc, có người đi qua phố, có người nằm trên xe chờ cuốc xe tiếp theo, hoặc là dứt khoát ngồi xổm dưới bóng râm tụ tập đánh bài.
Kha Dữ ghi nhớ rất nhanh, từ ngữ địa phương, lời nói tục tĩu, biểu cảm, động tác rung chân và thái độ lưu manh khi thua tiền của họ.
Dáng vẻ anh đứng cúi đầu viết chữ không chút để ý đến thế giới ngoài kia, khi ống kính hướng về phía anh, một loại cô đơn tĩnh lặng từ sâu thẳm trong bức họa ấy dâng lên.
Ánh mắt Thương Lục khẽ động.
…Sao có thể?
Có vô số diễn viên tài năng chỉ cần dựa vào ánh mắt, phong cách, ngôn ngữ hình thể để tái hiện hoàn hảo bầu không khí hoặc khắc họa rõ nét một câu chuyện, nhưng đằng sau điều tưởng chừng như dễ dàng này lại là một chuỗi tính toán vô cùng tinh tế: thiết kế đạo cụ, ánh sáng đều được bố trí ở vị trí thích hợp. Để có bất kỳ một cảnh quay đẹp nào, diễn viên đều được đẩy ra phía trước máy quay, nhưng đằng sau máy quay lại là sự hợp tác có trật tự của vô số anh hùng không được xưng danh.
Phim ảnh là nghệ thuật tạo ra những giấc mơ, mục tiêu là những giấc mơ, nhưng trọng tâm lại là “sự sáng tạo”.
Mà Kha Dữ thậm chí còn không biết máy quay đang được giấu ở chỗ nào.
Máy quay quay được năm giây, Thương Minh Bảo gọi điện đến, quay phim bị dừng lại.
“Thương Minh Bảo, tốt nhất là em nên nói chuyện gì đó chính đáng một chút.” Thương Lục lạnh như băng nói, một bên nhìn về phía Kha Dữ, lại phát hiện ra anh cũng đang áp tai nghe điện thoại.
Cô nhỏ này vừa mới trưởng thành, tiền lại đập hết vào mua đồ của thần tượng. Từ sau tết, tiền tiêu vặt không còn một đồng, mỗi tháng đều nhõng nhẽo anh cả và chị hai để vượt qua cửa ải khó khăn này, vay bên này mấy chục, mượn bên kia mấy ngàn. Tuy anh cả và chị hai rất giàu có, nhưng người nào người nấy cứ như cha mẹ cô, không thích thói quen xấu này của cô, hơn nữa chị hai sớm đã đóng cửa nghiên cứu thí nghiệm hơn mười ngày, kết quả người gặp xui chuyển thành Thương Lục.
“Hôm nay em nhìn thấy một đôi giày rất đẹp, da cừu sờ vào có cảm giác mịn hơn cả đùi em, năm người thêu mất một ngàn hai trăm giờ mới hoàn thành được một đôi, không mua sẽ làm mấy bạn cừu nhỏ đau lòng, càng không xứng với những đôi mắt ngày đêm thêu họa tiết đến muốn mù lòa đâu anh…”
Một lát sau, điện thoại chuyển đi số tiền gồm “một trăm ba mươi sáu ngàn chín trăm”, Thương Lục vừa nhìn Kha Dữ ra khỏi cửa hàng vừa nói: “Một đồng nữa cũng không thêm.”
Thương Minh Bảo tức giận: “Chuyển thêm có mấy ngàn cũng làm anh tán gia bại sản nghèo chết hả?”
“Đại tiểu thư à, từ tháng 1 đến nay tiền nợ của em cộng lại đã là một trăm—―”
“A! Em không muốn nghe!”
Thương Lục cười, một bên lười biếng dạy dỗ cô nhỏ, một bên đi theo sau Kha Dữ vòng qua đầu ngõ, đi đến một con đường nhỏ.
Kha Dữ đi không nhanh, giống như không có chuyện gì khiến anh phải lo lắng.
Thương Lục nhìn anh làm động tác kéo khẩu trang xuống, sau đó rút trong túi quần ra một gói thuốc lá. Đang châm thuốc thì dừng lại, nhìn ra phía sau, hơi quay mặt sang, cái cổ tiện thể cúi thấp xuống để lấy hơi làm lộ rõ đường cong tinh tế.
Kha Dữ hoàn toàn không biết mình bị người ta theo dõi, chỉ đút một tay vào túi quần, thong thả đi đi lại lại.
Lúc không hút thuốc, điếu thuốc được kẹp ở đầu ngón tay để bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ có lúc anh dùng tay phủi một ít bụi bặm dính trên người.
Ra đến đầu ngõ, Mạch An Ngôn đã chờ sẵn trong con Land Rover phiên bản giới hạn màu đen, sớm đã mất hết kiên nhẫn, xa xa nhìn thấy Kha Dữ thong thả đi đến lập tức xuống xe nghênh đón.
Nói thì nói như vậy nhưng bước đi vừa rồi hoàn toàn không nhìn ra chút vội vã nào.
Thương Lục nhìn anh lên con xe Land Rover mới như sực tỉnh dậy từ giấc mộng, một loại cảm giác bực tức khó hiểu từ trong lòng dâng lên.
Mẹ kiếp! Anh đi theo người kia làm quái gì? Hắn còn cho rằng anh muốn về nhà, kết quả lại là đi tiếp khách!
Thương Minh Bảo lải nhải với hắn rất nhiều nhưng hắn một chút cũng không để ý đến, lúc này cô nhỏ mới tức giận dọa nạt: “Rốt cuộc anh có đang nghe em nói không? Em tức rồi đấy!”
“Đừng giận.” Thương Lục quay đầu trở về, thờ ơ dỗ dành dụ dỗ nói: “Anh mua váy cho em.”
Thương Minh Bảo nghẹn họng, khuôn mặt ửng đỏ nói vọng vào điện thoại: “Anh nói đấy nhé.”
Kha Dữ ngồi trên xe vừa thay quần áo nghe vừa nghe Mạch An Ngôn bên cạnh lải nhải giải thích: “Đạo diễn Lật bỗng nhiên muốn giới thiệu anh, anh không muốn nhìn mặt mũi em cũng được, nhưng anh luôn muốn gặp mặt đạo diễn Lật mà.”
Chiếc áo phông bị cởi ra, để lộ cơ thể xinh đẹp. Kha Dữ chậm rãi mặc áo sơ mi rồi gài cúc áo: “Cậu lo lắng cái gì?”
Mạch An Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt nhìn quanh: “Em biết anh không thích xã giao, anh nhìn xem, gần đây em cũng không sắp xếp lịch trình gì cho anh. Anh à, em đối tốt với anh nên anh cũng phải nể mặt tí đi chứ.”
Kha Dữ nghe vậy liền không khỏi bật cười, cúi đầu gài khuy trên tay áo: “Biết rồi, nhớ còn hơn cả sinh nhật bạn gái tôi.”
Mạch An Ngôn như muốn khóc: “Anh làm gì có bạn gái đâu.”
Trợ lý sinh hoạt của Kha Dữ là Thịnh Quả Nhi đang lái xe cũng không nhịn được cười rộ lên, bị Mạch An Ngôn gõ vào đầu.
“Không biết lớn nhỏ, không biết xấu hổ còn cười tôi? Qua mà xem anh của cô đang mặc cái gì? Hả? Ăn cái gì? Có quản lý về lượng tinh bột hay không? Mỗi ngày hút bao nhiêu điếu thuốc? Cô có biết không? Về tôi trừ lương!”
Thịnh Quả Nhi đúng là khổ không nói nên lời, ấm ức phàn nàn: “Thầy Kha có cho tôi quản những thứ này đâu.”
Kha Dữ nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh cà vạt, ngón tay anh trắng nõn thon dài, cà vạt màu xanh biếc tung bay, Thịnh Quả Nhi mân mê vài giây, lại ngắm thêm một lúc, lập tức lại bị Mạch An Ngôn gõ thêm cái bốp đầu: “Chú ý nhìn đường!”
“Thầy Lật sao đột nhiên lại nhớ đến tôi?” Kha Dữ nhận nước hoa Mạch An Ngôn đưa qua, xịt nhẹ hai lần giữa cổ tay.
“Ông ấy đang nói về dự án, nhà đầu tư đều ở đó cả nên muốn đề cử anh.” Giọng điệu Mạch An Ngôn vô cùng hưng phấn.
Phải nói Kha Dữ cơ duyên rất lớn… Mẹ nó, anh quả là người không hề tầm thường.
Lật Sơn là đạo diễn lão làng có danh tiếng nhất cả nước, nghệ thuật và kinh doanh cùng kết hợp song song, vị đạo diễn già có giải thưởng phòng vé cao, là người dẫn đầu thế hệ đạo diễn ngày nay.
Ông yêu quý Kha Dữ, đây là bí mật mà cả thế giới đều biết. Cho dù Kha Dữ có tệ đến đâu, lời thoại có nát đến cỡ nào thì bộ phim của ông vẫn sẽ luôn dành vai diễn cho anh. Không thể diễn được vai chính, từ năm này qua năm khác ông vẫn giữ vị trí đó cho Kha Dữ —―
Đường không phải trải hoa nữa, mà là nạm cả vàng lên rồi.
Những vai diễn ông dành cho Kha Dữ tuy rằng diễn xuất không khó nhưng rất đặc biệt, có điểm ấn tượng, bản thân hình tượng nhân vật không cần diễn viên dày công xây dựng tạo hình, chỉ cần dựa vào nhân vật, tình tiết, lời thoại là có thể phất lên, cho nên thành tích của Kha Dữ hiện nay đều là nhờ “ăn theo hình tượng nhân vật” mà nổi.
Mà đoạn nhận xét của ông về Kha Dữ vô cùng nổi tiếng, “Cảm giác bầu không khí xung quanh cậu ấy được chụp qua ống kính, cô đọng và phóng đại, rất khó để tìm hiểu, đương nhiên cũng làm cho người khác khó mà từ chối” đã trở thành một châm ngôn nổi tiếng.
Cảm giác bầu không khí… Kha Dữ cười cười, chỉ gật đầu, nói một câu: “Biết rồi”.
So với Mạch An Ngôn, phản ứng của anh có thể nói là hờ hững.