Ánh đèn ảm đạm bao trùm khắp căn phòng trọ, tạo ra cảm giác mờ nhạt thiếu thẩm mỹ, Kha Dữ mặc áo ngủ đứng dưới ánh đèn mờ, ban đầu là sửng sốt, sau khi phản ứng lại, sắc mặt thay đổi lập tức xoay người đi —
Thương Lục bắt lấy tay anh.
Hắn nắm chặt cánh tay của anh, nhìn từ trên cao xuống, “Anh định chạy đi đâu?”
Trong tay siết chặt một xấp giấy lại buông lỏng, Kha Dữ lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Thương Lục thích thú nhìn vẻ mặt tức giận của anh. Không hiểu vì sao, người trước mặt dường như rất căng thẳng, căng thẳng đến mức cả cơ thể đều căng cứng, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Tình huống này giống như một tình tiết trong một bộ phim cổ điển dở tệ, Thương Lục cười thành tiếng, buông tay, giở giọng trêu ghẹo: “Thầy Kha, anh lấy bản thảo của tôi đi rồi.”
Kha Dữ lúng túng, cụp mắt, “Ai lấy bản thảo của cậu chứ…” Ánh mắt anh dừng lại, đây là — “Phân cảnh điện ảnh?”
Thương Lục nhận lấy kịch bản từ tay Kha Dữ.
“Cậu học điện ảnh à?”
Thương Lục trả lời nửa thật, nửa giả: “Không tính là học, chỉ thích thôi.”
“Cho tôi xem thử chút.”
Ánh mắt rời khỏi tập kịch bản điện ảnh, Thương Lục bất ngờ nhìn về phía Kha Dữ, “Anh đọc có hiểu không?”
Kha Dữ không chần chừ đáp: “Đọc không hiểu, nhưng cảm thấy hứng thú.”
Từng trang từng trang một nhanh chóng được đọc lướt từ đầu tới cuối, rồi quay trở về trang đầu tiên — lần này, anh đọc chậm hơn rất nhiều, chỉ xem 12 khung hình của cảnh đầu tiên đã mất tới hai phút. Thương Lục dùng bút máy vẽ tranh, nét bút phóng khoáng không theo bất kỳ nguyên tắc nào cả, nhưng lại ít khi tẩy xoá chỉnh sửa — Dường như khi hắn đặt bút vẽ xuống giấy trong giây phút ấy, rất rất tin vào khả năng của bản thân.
Thương Lục ho nhẹ một tiếng, “Chỉ là bản nháp thôi.”
Ánh mắt dừng lại ở một khung hình có phong cảnh rộng lớn, Kha Dữ nhận ra đó là khu vực ngã ba ở thôn nọ trong thành phố, thản nhiên nói: “Lấy góc rất đẹp.”
Thương Lục lấy điện thoại từ chiếc giường lộn xộn, “Ở đây có bản chính thức, anh muốn xem không?”
Lúc này Kha Dữ mới chú ý, “Cậu vừa ngủ trên đệm à?”
Ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng, trên mặt đất đặt một tấm đệm cao su cỡ lớn, bên cạnh ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ là bàn ghế làm việc, phía trên đặt một chiếc đèn bàn kiểu dáng phổ thông, ra ngoài là có thể tùy tiện mua được, một ít quần áo được treo trên móc một cách đơn sơ, nhìn qua là biết ngay. Anh lập tức hiểu, Thương Lục cũng giống như anh, không có dự định ở đây dài lâu.
“Tôi bị lạ giường.” Thương Lục trả lời: “Khi chuyển chỗ sẽ mang đệm theo.”
Khi còn ở bên Pháp, hắn thường xuyên đến những vùng quê để lấy ý tưởng vẽ cảnh thật, một lần đi sẽ ở lại đó vài tháng, chiếc đệm đó đi theo hắn vào Nam ra Bắc, có đôi khi còn băng qua cả đại dương. Đến những ngôi làng hẻo lánh, người hướng dẫn địa phương tới muộn, cuối cùng tìm thấy một chiếc đệm lớn lẫn trong đống rơm, sau đó mới nhìn thấy hắn đang nằm ngửa vắt chân phơi nắng. Một chiếc micro thu âm lông mềm được cố định giữa không trung, khi gió thổi qua, hắn ra hiệu với người địa phương, cất giọng nói bằng tiếng Pháp: “Chờ một chút, xin hãy để cơn gió này qua trước.”
Kha Dữ cười một tiếng, nhận ra rằng Thương Lục luôn có câu trả lời cho mọi câu hỏi, ngoài sự ngỗ ngược, hắn còn mang lại cảm giác khôn khéo hợp lòng người đáng ngạc nhiên.
…Cũng đáng yêu đó chứ.
Anh nhìn chàng trai cao lớn trước mặt mình ― tên từng mang theo đệm khi chuyển nhà, “Tùy hứng thật.”
“Tôi không thích sự tạm bợ.” Thương Lục nói xong, mở album ảnh trên điện thoại ra: “Anh có muốn xem không?”
Những đường nét được vẽ bằng mực đen trở nên đầy màu sắc đậm nhạt tươi sáng, nhưng nét bút vẫn phóng khoáng như trước, những đường nét cởi mở ấy mang lại một ấn tượng không thể diễn tả bằng lời cho bức tranh.
Trong một khoảnh khắc, Kha Dữ đã quên mất việc hô hấp.
Không giống như bản nháp trước đó, những hình ảnh này làm cho anh không cần phải tưởng tượng, nhưng dường như chúng đã trực tiếp chuyển đổi thành khung cảnh trong hiện thực ngat trước mắt.
“Tôi có thể xem thêm một vài bức nữa không?”
“Cứ tự nhiên.”
Màn hình trượt sang phải, một bến cảng xuất hiện. Bầu trời quang đãng sau cơn mưa, ánh sáng mặt trời xuyên qua các tầng mây, nước biển xám xịt gợn sóng theo gió, những chiếc thuyền đánh cá màu xanh nhấp nhô liên tục. Những du khách mang theo hành lý bước ra từ cảng, trước ống kính máy ảnh là một người phụ nữ đang ôm một đứa bé, gió lạnh thổi bay chiếc khăn trùm đầu cùng chiếc chăn dài đang được quấn trên người cô.
“Cô ấy vừa đến Hồng Kông, dù không có tiền và tương lai phía trước cũng mịt mờ, nhưng nhìn vào thế giới bên ngoài ống kính, cô ấy cũng có cảm giác mong chờ.” Kha Dữ nói: “Giống như sự mở đầu của một câu chuyện vậy.”
“Làm sao anh biết đó là Hồng Kông?”
“Đoán thôi.”
Thương Lục lấy lại điện thoại, “Vậy anh nghĩ, thế giới ngoài ống kính kia có xứng đáng để người phụ nữ đó mong chờ không?”
Kha Dữ suy nghĩ về sắc thái bức ảnh của hắn. Bầu trời ảm đạm, nhưng những nơi được ánh sáng chiếu vào, đường phố và bến cảng trông ảm đạm dưới thời tiết, chỉ có chiếc khăn dài ôm lấy người phụ nữ trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn.
Thương Lục thấy ánh mắt anh trở nên trầm mặc, hắn biết anh đã hiểu, âm thầm cười nhẹ, cúi người lấy một thứ gì đó từ trên bàn.
“Thầy Kha—”
Kha Dữ đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bừng tỉnh, thấy Thương Lục dùng một tay đeo kính lên, cười nói: “Xin lỗi, lần này tôi mới thực sự nhìn rõ.”
Kha Dữ: “...”
Mẹ kiếp, bị lừa rồi.
“Mặc dù tôi không biết tại sao anh luôn đeo khẩu trang, nhưng mà, trông anh đẹp trai lắm.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, giọng điệu khen người khác cũng thật qua loa, hình như chỉ thuận miệng nói, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy đó là lời khen thật lòng.
Trong giới giải trí thật giả lẫn lộn, những lời tâng bốc nịnh hót Kha Dữ đã nghe quá nhiều, những lời càng nịnh bợ càng hoa mỹ càng điên rồ anh cũng đã nghe qua, nhưng khi nghe những lời nói đơn giản của Thương Lục, mặt Kha Dữ bỗng đỏ lên một cách khó hiểu.
Ngày hôm sau khi Thương Lục xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi, Kha Dữ nghe thấy bác gái phía sau quầy lẩm bẩm một câu bằng tiếng Quảng Đông, “Cậu chàng này đẹp trai thật.”
Anh đang chuẩn bị tan làm, nghe thấy giọng nói nhìn lên, vừa vặn trông thấy Thương Lục đang đứng dưới mái hiên màu xanh biếc, “Hai lon coca, cảm ơn.”
“Đắt quá.” Thương Lục cười nói, nhận lấy hai lon coca Kha Dữ ném tới, sau khi thanh toán bằng mã QR, lại ném trở lại một lon, “Cho anh đó.”
Kha Dữ không khách sáo với hắn, lấy tay kéo mở nắp lon, tiếng bọt khí đặc trưng của đồ uống có ga phát ra. Anh ngẩng đầu lên uống một ngụm rồi nói: “Cảm ơn.”
Nhìn thấy anh lại định kéo khẩu trang lên, “Thầy Kha—” Thương Lục lên tiếng ngăn lại, “Lúc gặp tôi anh đừng đeo khẩu trang được không?”
“Vì sao?” Tuy hỏi như vậy, nhưng anh cũng không kéo khẩu trang lên nữa, để lộ gương mặt trong ánh đèn lúc 7 giờ tối, bị đèn đường chiếu sáng, bị Thương Lục nhìn thấy, bị ánh mắt của những người qua đường quét qua — cảm giác mất tự nhiên như không mặc quần áo.
Nhưng cũng không quá tệ.
“Anh như vậy làm tôi tự hỏi liệu anh có phải người nổi tiếng hay không đấy.” Thương Lục thản nhiên nói.
Trái tim của Kha Dữ ngừng đập giây lát, nhanh chóng giả bộ bình tĩnh nói: “Cậu quá khen rồi.”
Ánh mắt Thương Lục dừng lại trên mắt anh, trực tiếp tiếp xúc với ánh nhìn của anh.
Đôi mắt của Kha Dữ đã được huấn luyện kỹ càng, không chớp mắt dưới bất kỳ ánh đèn flash nào, nhưng sau hai giây anh lại vội vàng quay mặt đi, nghe thấy lời Thương Lục nói bên tai, “Không phải khen lố đâu.”
Lon coca chỉ mới uống được một nửa đã bị ném vào thùng rác, Kha Dữ đốt một điếu thuốc đi ra khỏi cửa rẽ trái, tiến về phía trước. Bước chân của anh thong dong, không có ý tứ muốn chờ hắn, nhưng nếu Thương Lục muốn đuổi theo, dường như anh đang nói “Cứ tự nhiên.”
Thương Lục nhìn theo bóng lưng của anh, dần dần hiểu ra ý tứ, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
“Thầy Kha.” Hắn chậm rãi đuổi theo, cầm theo lon nước ngọt có mang vẻ bất cần đời, “Khách của anh có phải đều rất thích thế này không?”
Kha Dữ rút điếu thuốc ra khỏi miệng: “Thế nào?”
“Lạt mềm buộc chặt.”
Kha Dữ bật cười: “Tôi dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với cậu khi nào?” Sau đó nheo mắt nhìn hắn, “Khách của tôi là ai?”
“Khách giống như đêm hôm đó.”
“Ứng—” Kha Dữ dừng lại, sửa lời: “Cô Ứng à?”
Thương Lục gật đầu.
Nên che giấu. Khách hàng đặc biệt.
Kha Dữ: “...”
Anh đỡ trán im lặng hai giây, lời nói đã đến bên miệng nhưng lại bỏ qua. Anh tiếp tục bước đi, nói một cách đứt quãng: “Ừ.”
“Vậy câu tôi hỏi anh tối hôm qua, anh suy nghĩ kỹ chưa?”
Tối hôm qua hỏi cái gì… À. Giữa việc mua đứt và tiếp khách thì chọn cái nào.
Mỹ nam tìm đến “trai bao” để trao đổi kinh nghiệm làm ăn!
Kha Dữ lần nữa dừng lại, tay cầm điếu thuốc khoanh trước ngực, “Đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi nghĩ rằng.” Anh chòng ghẹo, “Mua đứt và tiếp khách đều không tốt.”
Người qua đường tình cờ đi ngang qua, quay đầu lại với vẻ kinh ngạc — mẹ nó thế hệ ngày nay thế đấy, trời chưa tối mà hai thằng trai bao này lại đang thảo luận việc làm ăn ở đây cơ đấy!
Thương Lục thật sự nghiêm túc chờ đợi những lời tiếp theo của anh.
“Dùng sắc để phục vụ thì làm sao có thể lâu dài được.” Kha Dữ thành thục phủi phủi tàn thuốc: “Nếu có cơ hội, chúng ta vẫn nên cải tà quy chính, đúng không?”
Cải tà… quy chính?
Trong lòng Thương Lục không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, quả nhiên, thầy Kha cũng không phải là hết thuốc chữa. Một ý nghĩ mơ hồ loé lên trong tâm trí hắn — cuối cùng cũng không phụ lòng gương mặt này.
“Ví dụ như cậu.” Kha Dữ vỗ nhẹ vai hắn, ném điếu thuốc xuống, “Mặc dù được bao nuôi, nhưng vẫn cố gắng học điện ảnh — ai cũng có ước mơ tuyệt vời.”
“...” Thương Lục chưa kịp vui mừng đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh, “Bao nuôi?”
“Tôi thấy rồi.” Kha Dữ dựa vào tường một cách lười biếng, “Cô bạn gái lái chiếc Porsche của cậu.”
“Mẹ kiếp, đó là —” Chữ “em gái” bị nuốt xuống, Thương Lục cam chịu nói: “Anh thấy rồi à.”
Kha Dữ: “Cô ấy rất đẹp.”
Thương Lục đành nói: “Của anh cũng đẹp lắm.”
“Tôi nói đến Porsche 911.” Kha Dữ nhướn mày.
Thương Lục có qua có lại đáp: “Tôi nói Land Rover.”
Cuối cùng Kha Dữ không nhịn được mà bật cười, “Được rồi, cậu có thiên phú đấy, kiên trì nhất định sẽ thành công.”
Nói đến đây, Thương Lục đi thẳng vào vấn đề, “Tôi thiếu diễn viên.”
“Không được.” Kha Dữ từ chối một cách dứt khoát, nâng mắt nhìn qua, hai cô gái đang mặc đồng phục học sinh ở ngõ nhỏ đối diện bên kia.
Thương Lục nhìn theo, chỉ thấy hai người bên kia đang phấn khích chỉ về phía này.
“Tại sao—” Lời chưa kịp nói xong, tay hắn đã bị nắm chặt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt Kha Dữ biến sắc, nhanh chóng kéo khẩu trang lên — “Chạy.”
Gió thổi bên tai, làm mờ đi âm thanh ở phía xa xa, “... Đó có phải là Kha…”
Kha Dữ chạy rất nhanh, Thương Lục bị anh kéo chạy theo, chạy qua chợ đêm vừa mới mở cửa, chạy qua khu chợ buôn bán, chạy qua dòng xe điện. Khung cảnh thành phố lộn xộn lùi lại phía sau tầm nhìn, trong gió có mùi mặn của biển trộn lẫn với mùi ngọt ngào của tiệm bánh mì, nhịp tim Thương Lục đập càng lúc càng nhanh, khi hắn đang thở hổn hển, một suy nghĩ lóe lên trong đầu — lòng bàn tay của Kha Dữ ướt đẫm mồ hôi.
Siết chặt lòng bàn tay ẩm ướt đó.
“Sao phải chạy làm gì?” Chạy xa cả mấy trăm mét rồi mới dừng lại, Thương Lục dựa vào tường rủa thầm, thở hồng hộc.
“Gặp kẻ thù.”
“... Mẹ kiếp, tại sao kẻ thù của anh lại phải kéo tôi chạy chung?”
Kha Dữ đang thở dốc kịch liệt nghe thế thì bật cười, ngước mắt nhìn hắn, “Nguy hiểm lắm đấy, em trai ạ.” Đôi mắt ẩn giấu sau tóc mái đỏ lên vì mồ hôi.
Vừa dứt lời, từ trong hẻm nhỏ truyền đến tiếng thở hổn hển còn kịch liệt hơn, “Họ chạy về phía này mà? Sao lại không thấy? Có phải chạy đến hòn đảo nhỏ rồi không?”
“Mẹ nó —” Một cô gái run rẩy vừa khóc vừa mắng, “Chắc chắn là anh ta! Nếu không phải thì chạy trối chết làm gì? Bên phải!”
…Ông trời ơi, đây là gửi hai quán quân chạy cự li dài đến để đùa giỡn anh hả!
Ánh hoàng hôn phủ lên con hẻm nhỏ, hai bóng dáng mặc đồng phục học sinh bị ánh đèn đường vừa bật sáng kéo dài ra dọc theo con hẻm. Trong chớp mắt, Kha Dữ một tay nắm lấy cố áo của Thương Lục, tay kia ôm eo hắn, kéo cả người hắn về phía mình —