Bình Nam Tri Vi

Chương 2



4

Sau khi trở về Bắc Kinh, Từ Bình Nam giữ tôi bên cạnh, không để tôi rời khỏi tầm mắt dù chỉ một chút.

Chứng kiến cảnh mẹ mình bị đánh chế.t, tôi hoàn toàn “bị dọa ngốc” rồi, từ đó đến nay tôi không nói một lời nào.

Ông ấy lập mộ cho mẹ.

Ngoại trừ ngày chôn cất, về sau ông ấy không đi thăm mộ nữa.

Nhưng ông cẩn thận giữ ngón tay bị đứt lìa và giấu nó bên mình.

Mẹ tôi mất, chỉ để lại một đứa con gái duy nhất là tôi. Khi lớn chỉ cần cho chút hồi môn rồi gả ra ngoài là được rồi.

Vậy nên vị trí vợ của Từ Bình Nam vẫn đang được tranh giành.

Ông ngoại tôi mang dì tôi đến.

Bà ta là em gái cùng cha khác mẹ của mẹ tôi.

Vừa nhìn thấy tôi, bà ta đã khóc không thành tiếng, ôm lấy tôi không buông.

"Man Man đáng thương, còn nhỏ như vậy đã mất mẹ rồi, sau này phải làm sao đây?"

Ông ngoại nói: “Dì ruột còn hơn là người ngoài gả vào ức hiếp Man Man.”

Bà ta xấu hổ ôm chặt lấy tôi, sau đó lén nhìn Từ Bình Nam, trong mắt không giấu được vẻ ngưỡng mộ.

"Anh rể, em chỉ là đau lòng cho Man Man, đau lòng cho chị gái, chỉ muốn thay chị gái tôi chăm sóc Man Man."

Tôi cũng nhìn ông ấy.

Ông đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt đờ đẫn, vô cảm như thường lệ.

Ông ấy mân mê chuỗi tràng hạt mới trên cổ tay.

Một lúc sau, ông ấy gật đầu: "Vậy giữ lại chăm sóc Man Man đi."

5

Người bạn thân nhất của mẹ tôi lúc sinh thời, Trương Nam, sau khi biết Từ Bình Nam giữ lại dì tôi thì tức giận xông đến nhà, buộc tội Từ Bình Nam là bội bạc.

"Tro cốt Tĩnh Vi xương còn chưa lạnh mà anh đã đón người mới bước vào cửa?"

"Cho dù là dì của Man Man, nhưng trước kia khi Tĩnh Vi còn sống cũng không tiếp xúc nhiều với bọn họ, làm sao có thể thật lòng được?"

"Dù sao tôi cũng không yên tâm, nếu anh nhất quyết muốn tái hôn, vậy tôi sẽ mang Man Man đi."

Từ Bình Nam đứng sau bàn làm việc, dáng người thẳng tắp.

Một chuỗi tràng hạt được quấn quanh cổ tay gầy guộc.

Ông dùng ngón tay di chuyển chuỗi hạt và ngước nhìn Trương Nam.

Ánh sáng ngoài cửa sổ yếu ớt, vài tia sáng xuyên qua, rơi xuống giữa đôi lông mày và đôi mắt của ông ấy.

Trương Nam không thể không nhìn thêm.

"Nếu thực sự lo lắng cho Man Man, cô có thể ở lại chăm sóc cho con bé."

"Tôi……" Trương Nam lắp ba lắp bắp không nói lên lời, nhưng khuôn mặt bà ta đỏ bừng rồi.

Sự kiêu ngạo ban nãy đã bị dập tắt ngay lập tức.

"Vậy, vậy thì tôi sẽ ở lại vài ngày, đợi Man Man thích nghi rồi lại nói tiếp."

Trương Nam cũng ở lại.

Đêm đó, tôi nghe người hầu nói.

Dì tôi tức giận gần chế.t, nhưng bà ta không dám phát cáu với Từ Bình Nam, vì vậy bà ta đã trốn trong phòng một mình và đập phá đồ đạc cả đêm.

6

Tôi không thích dì tôi.

Khi mẹ tôi gặp khó khăn, mấy người ông ngoại không thèm quan tâm chúng tôi.

Sau khi bố tôi được nhà họ Từ tìm thấy, họ mới bắt đầu đến cửa nịnh nọt.

Mẹ tôi tốt bụng và mềm lòng, nhưng tôi lại học được sự lạnh lùng thờ ơ của Từ Bình Nam.

Mặc dù tôi còn nhỏ nhưng vẫn nhớ rất rõ.

Ông ngoại thường gọi tôi là đồ tốn cơm tốn gạo.(*)

(*) Bản gốc 赔钱货: Món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con gái lấy chồng, cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (tục lệ ngày xưa)

Dì tôi nói tôi và mẹ tôi giống nhau, lớn lên cũng sẽ thành hồ ly tinh.

Không ai trong số họ là người tốt.

Tôi cũng không thích Trương Nam lắm, mặc dù bà ta là một trong những người bạn thân tốt nhất của mẹ tôi.

Khi bố tôi nghèo, bà ta xúi giục mẹ tôi chia tay, nói rằng bố tôi không xứng với mẹ tôi.

Sau lưng lại lén lút tặng canh gà cho bố tôi.

Sau đó, khi bố tôi trở lại nhà Từ, bà ta lại đe dọa mẹ tôi, nói rằng bố tôi nhất định sẽ coi thường bà ấy và sẽ không cưới bà ấy nữa.

Mẹ tôi coi là thật, đã lén lút khóc rất nhiều lần.

Có lần còn không nói không rằng thu dọn hành lý dắt tôi rời khỏi nhà.

Sau khi bố tôi biết chuyện, mấy ngày mấy đêm không ngủ đi tìm chúng tôi.

Tìm được rồi, bố ôm mẹ không chịu buông.

Sau đó, cuộc hôn nhân của họ cũng được đưa vào lịch trình (*).

(*) Bản gốc日程 mà chỗ này tui chưa hiểu lắm

Vì nhất quyết muốn lấy mẹ tôi, bố tôi đã quỳ gối ba ngày ba đêm, ngất đi mấy lần.

Những ông già cổ hủ của nhà họ Từ không còn cách nào khác đành phải buông tay.

Người tôi thích nhất là người bạn thân khác của mẹ tôi.

Đại tiểu thư dịu dàng và tốt bụng nhất trong giới Bắc Kinh, Tần Như.

Bà ấy và mẹ tôi là bạn cùng phòng ở trường đại học.

Bà ấy chưa bao giờ ghét bỏ một người nghèo hèn như mẹ tôi.

Khi mẹ tôi sinh tôi, cả bố và mẹ tôi đều không có nhiều tiền nên chúng tôi phải đến những bệnh viện rẻ tiền.

Là dì Tần Như chi tiền đưa mẹ tôi đến bệnh viện tốt nhất.

Còn cho mẹ tôi ở trung tâm ở cữ tiền nhất.

Bây giờ mẹ tôi đã chế.t.

Những người phụ nữ bên ngoài đang mong muốn được làm mẹ kế của tôi.

Chỉ có dì Tần Như là ngất đi vì khóc sau khi nghe tin, bây giờ dì vẫn đang ở trong bệnh viện.

7

Từ Bình Nam đưa tôi đến bệnh viện thăm dì Tần Như.

Tôi choáng váng khi nhìn thấy bà ta.

Bà ta gầy gò và phờ phạc, đôi mắt sưng đỏ như quả đào vì khóc.

Vừa nhìn thấy tôi, bà ta đã òa khóc, ôm chầm lấy tôi không chịu buông.

Từ Bình Nam ngồi ở một bên, nhìn tôi và dì Tần Như ôm nhau khóc, hốc mắt ươn ướt.

Khóc đủ rồi, dì Tần Như kêu người đưa tôi đi rửa mặt, ăn vặt.

Bà ta hỏi Từ Bình Nam: "Những người làm tổn thương Tĩnh Vi đã bắt được chưa?"

"Đã tìm ra thủ phạm, nhưng không có manh mối nào về kẻ đứng đằng sau."

Tần Như trầm mặc một lát: "Tĩnh Vi mất tích, là cô hai nhà họ Tống mời cô ấy đi ăn cơm và mua sắm."

"Bình Nam, Tống Thanh Nhã từng là đối tượng liên hôn mà bố anh đã chọn cho anh, anh nói..."

Sắc mặt Từ Bình Nam lạnh lùng: "Bây giờ không có chứng cứ."

Tần Như nhẹ giọng nói: "Nhà họ Tống kinh doanh ở các nước Đông Nam Á, hai bên trắng đen đều nhúng tay vào..."

Từ Bình Nam vuốt ve chuỗi hạt, cười sâu sắc: "Đúng vậy, thế lực Nhà họ Tống rất lớn."

Tần Như bĩu môi: "Bình Nam, hay là thế này, anh liên hôn với nhà họ Tần chúng tôi."

Bà ấy nói, nước mắt lại từ từ chảy xuống: "Hai chúng ta liên thủ, thực lực của anh sẽ càng ngày càng mạnh, có thể mau chóng báo thù cho Tĩnh Vi."

"Chờ anh báo thù cho Tĩnh Vi xong, chúng ta liền ly hôn, ước nguyện của tôi cũng hoàn thành..."

Bà ta là ngưới sống rất tình cảm, lời nói chân tình, tôi đứng ngoài cửa vô cùng xúc động khi nghe những lời này.

Lại nhìn về phía Từ Bình Nam, ánh mắt đã có phần lung lay: "Nhưng Tần Như, như này quá thiệt thòi cho cô."