Bình Tà Chi Dục Niệm

Chương 12: Muộn Du Bình Đừng Có Câu Dẫn Tôi





Tôi thấy Vương Minh nói những lời này vốn là để chọc tức mình nên không nhịn được vỗ một phát lên đầu cậu ta, nói: "Tiểu tử cậu im miệng cho tôi!"
Vương Minh vội vàng dùng tay che đầu, ánh mắt ẩn sau cánh tay len lén nhìn tôi, nói: "Tiểu Tam gia, cậu không được đánh tôi!"
Tôi nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét của hắn, nhịn xuống kích động, nói: "Thay vì ở chỗ này luyên thuyên với tôi không bằng cậu giải thích chi tôi.

Giải thích không tốt thì khỏi cần theo tôi nữa, tự đi tìm cỗ quan tài nào có bánh tông rồi nhảy vào đi, đỡ cho tôi phải nghĩ cách xử lý cậu."
Tôi đốt một điếu thuốc, hít một hơi, chậm rãi nói: "Nhà kho ở chỗ Lý Nhị có gắn máy nghe lén.

Mỗi tuần đều là tôi sắp xếp cậu đến đường khẩu của hắn kiểm tra.

Tại sao lại có máy nghe lén!"
"Sao có chuyện như vậy được!" Vương Minh ngừng cười đùa, hắn buông hai tay, suy tư một hồi rồi nói: "Đúng là tiểu Tam gia sắp xếp tôi đi kiểm tra đường khẩu.

Tôi cũng dựa theo ý của ngài cho người đến kiểm tra, rõ ràng mỗi tuần đều đến.

Vậy mà hắn lại không tra ra!"
"Qua chuyện lần này.

Có thể nhìn ra người ở đường khẩu đã sớm lén giấu minh khí bán chia tiền.

Không thể nào người cậu sắp xếp ở đó lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không có." Tôi lại hít một hơi, nhìn Vương Minh nói: "Xem ra không phải người cậu phái đi có vấn đề mà do chính cậu có vấn đề."
"Tiểu Tam gia!" Vương Minh vừa nghe tôi nói mặt mũi liền trắng bệch, sốt ruột nói: "Tiểu Tam gia, Vương Minh tôi là do ngài nâng đỡ.

Tôi vẫn luôn đi theo ngài, đến cả tôi ngài cũng không tin sao?"
Tôi cúi đầu ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh.


Nếu Vương Minh thực sự phản bội tôi, áng chừng không cần dẫn người tới cứu tôi làm gì.

Chỉ cần tôi được cứu thoát, tùy tiện thẩm vấn bất kì kẻ nào ở đó thì bọn chúng tuyệt đối sẽ không giấu diếm, tất nhiên cũng sẽ tự khai ra những người có liên quan.

Coi bộ vấn đề không phải ở chỗ Vương Minh mà là ở tên thủ hạ hắn phái đi.

Sau khi thông suốt tôi liền nói với Vương Minh: "Cho dù tôi có tin cậu hay không, chuyện này cũng là do cậu làm việc tắc trách.

Bây giờ cậu cút ra ngoài gọi đám đàn em đến, để tôi xem là kẻ nào thấy tiền sáng mắt, ăn cây táo rào cây sung, những kẻ lòng dạ khó dò cũng xử lí hết cho tôi.

Sau này cậu không cần theo tôi.

Đến Tây Hồ lãnh tiền lương rồi canh cửa hàng cho tốt.

Cứ ở đó mà tu thân dưỡng tính, tránh ở trước mắt tôi nhảy nhót như một con khỉ như nãy giờ.

Đồng thời tôi sẽ trừ tiền lương ba tháng của cậu.

Tiền thưởng một năm cũng không có!"
"Tam gia........" Vương Minh mặt ủ mày chau, nước mắt gần rớt xuống, thanh âm thê lương kêu tôi: "Tiểu Tam gia ~.

Tôi không dám nữa, có thể......"
"Không được." Tôi nói: "Cậu đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi, tôi chẳng những nuốt không vô mà còn cảm thấy da gà toàn thân đều nổi cả lên."
Vương Minh u oán nhìn tôi, nói: "Nhưng ngài lại thích Trương tiểu ca....."
"Ông đây đá chết cậu, còn không mau cút!" Tôi tung cước đá một cú vào mông Vương Minh, đá hắn chạy muốn tè ra quần.

Vương Minh đi rồi, tôi đứng ở cửa hút thêm một điếu, hút xong liền trở về phòng xem Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình đã ngồi dậy, nửa nằm trên giường nhìn tôi mở cửa đi vào.

"Sao anh lại ngồi dậy." Tôi vừa đi tới vừa nói: "Không chờ tôi tới đỡ anh."
"Tôi khỏe rồi." Muộn Du Bình dùng tay phải vuốt ve lớp băng trên cổ, nói: "Băng bó không thoải mái.

Có muốn tôi mở ra cho cậu xem không."
"Tiểu Ca anh đừng!" Tội nhanh chóng đè tay anh lại, tiểu tổ tông của tôi ơi.

Khả năng phục hồi nghịch thiên của anh nên để mỗi tôi biết là được rồi, anh đòi tháo băng là muốn để toàn bộ bệnh viện đều biết hay gì! Đến lúc đó mọi người không xem anh như yêu ma quỷ quái, không đem anh đi rút máu lấy mẫu mới là lạ!
"Ừ." Muộn Du Bình nghe tôi nói nên trả lời lại, sau đó trở tay nắm lấy tay tôi.

Tôi.....Tôi......!
Tay anh hơi lạnh, hơi xù xì nắm lấy tay tôi.

Tôi hơi nóng từ bàn tay lành lạnh của anh không những truyền đến tay tôi mà còn truyền khắp toàn thân.

"Tiểu Ca." Tôi phun một câu: "Buông tay, chúng ta nắm tay nhau như vậy rất kì."
Muộn Du Bình nhìn tôi, thả tay.

"Chúng ta là anh em tốt, không thể lăn giường.

Đến cả nắm tay cũng không được ư?" Anh không mặn không nhạt nói: "Không hiểu vì sao, tôi lại muốn nắm tay cậu."
"Này........Này." Mặt tôi đỏ đến tận mang tai, nửa ngày trời vẫn không nói được gì.


"Được rồi, cậu không muốn.

Tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cậu.

Tôi tuyệt đối sẽ không bắt cậu làm chuyện mà cậu không thích." Muộn Du Bình nói.

Tôi không biết nói gì, cảm thấy anh cư xử như vậy quả thật muốn bức điên tôi rồi.

Muộn Du Bình còn nói: "Cậu thích làm gì tôi sẽ làm cho cậu."
"Tiểu Ca, anh thay đổi rất nhiều, anh........tại sao phải đối tốt với tôi như vậy." Tôi nói.

Muộn Du Bình suy tư một lúc, nói với tôi: "Cậu chưa từng trải qua cảm giác bản thân quên hết tất cả nhưng lại nhớ được một người.

Ngô Tà, cậu biết hay không.

Trong trí nhớ của tôi đều là hình ảnh hai chúng ta ở cạnh nhau.

Hình ảnh lần đầu chúng ta gặp nhau, hình ảnh chúng ta ở Thất Tinh Lỗ Vương Cung, hình ảnh cậu cứu tôi trong hồ rắn, rất nhiều rất nhiều, trong số những hình ảnh đó thì hình ảnh cậu đưa tôi đến núi Trường Bạch xuất hiện nhiều nhất, cậu vẫn luôn đi sau tôi, tôi đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Còn có vẻ mặt bối rối của cậu lúc chúng ta ước định mười năm sau sẽ gặp lại..." Nói tới đây Muộn Du Bình ngừng lại một chút, sau đó lại cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Tôi không biết trước đây mình ra sao.

Nhưng hiện tại, cậu chính là toàn bộ trí nhớ của tôi, cậu biết không, trước lúc cậu rời đi tôi vẫn chưa tiến vào Thanh Đồng môn.

Tôi lén đứng ở nơi cậu không thấy nhìn cậu, tôi vẫn còn nhớ cậu đã ngây người ở núi Trường Bạch ba ngày, lúc rời đi trên mặt là biểu tình sắp khóc.

Tôi cũng không muốn thấy cậu như vậy, tôi muốn cậu luôn luôn vui vẻ, luôn luôn mỉm cười.

Tôi không biết phải làm sao mới có thể khiến cậu mãi mãi tươi cười.

Tôi chỉ có thể cố hết sức để cậu vui vẻ mà thôi."
Tôi.......!
Mẹ nó, lần đó ông đây đứng si ngốc trước hang động kia đợi anh hết ba ngày, vậy mà lúc đó anh đang ở nơi tôi không thấy quan sát tôi?
Nghĩ tới đây tôi không nhịn được hỏi: "Vậy lúc tôi xuống núi, đồ ăn hết sạch, không có sức đi tiếp, thiếu chút nữa chết rét trên núi, cũng may có người đi thám hiểm cứu giúp đưa tôi xuống núi, chuyện đó anh biết không?"
"Tôi không biết, lúc đó tôi nhìn thấy cậu rời đi tôi cũng tiến vào Thanh Đồng môn." Muộn Du Bình cau mày nói: "Thì ra cậu chịu nhiều cực khổ như vậy, mặc dù lúc đó tôi không thể không vào Thanh Đồng môn.

Nhưng khiến cậu chịu khổ nhiều như thế, đều là lỗi của tôi."
"Anh xem anh xem!" Tôi đặt mông ngồi xuống giường, cởi giày tháo vớ ra, đưa chân mình cho Muộn Du Bình xem.

Sau đó tôi thấy lông mày Muộn Du Bình nhíu sâu hơn.

Trong không khí tràn ngập mùi cá mặn nhè nhẹ.

Tôi đỏ mặt, vội vàng nói: "Anh khoan hãy xoắn xít mùi chân tôi thế nào.

Anh nhìn chân tôi đi! Ngón chân tôi có phải nhìn rất đỏ không, còn hơi sưng? Đó là do chân tôi bị đông đến mức sắp hoại tử! Anh biết lúc tôi xuống núi đế giày đều bị đá mài rách, cuối cùng vừa lạnh vừa đói ngất xỉu dưới làn tuyết.

Hai chân chôn trong tuyết, sau khi được người cứu, vết lỡ trị rất lâu mới khỏi! Đến giờ cứ tới mùa đông là lại tái phát!"
Nói xong tôi giữ nguyên tư thế đưa chân cao lên cho Muộn Du Bình xem, ánh mắt khiêu khích nhìn anh.

Gương mặt trầm tĩnh của Muộn Du Bình nhìn bàn chân cách mình không tới mười cm, sau đó đưa tay ra.


Nắm chân tôi.

Anh nắm ngón chân sưng đỏ, tôi cảm thấy hơi ấm lẫn chút đau, không chịu được muốn rút chân về.

Thế nhưng Muộn Du Bình lại nắm chặt chân tôi, nói: "Ngô Tà, cậu chịu khổ rồi.

Sau này tôi nhất định sẽ không để cậu phải khổ sở, tôi nhất định sẽ để cậu sống thật vui vẻ."
Nói xong lại dùng đôi tay có thể giết chết bánh tông trong nháy mắt, nhẹ nhàng, xoa bóp ngón chân tôi!
Cái mặt già của tôi càng ngày càng đỏ.

Mẹ ôi, anh có thể đừng dịu dàng như vậy hông, có thể đừng dùng ánh mắt chăm chú nhìn tôi được hông, anh bóp như vậy chân ông đây sắp mềm nhũn rồi!
Anh có biết là anh dùng sức không cho tôi rút chân về, còn cố ý đấm bóp cái châm thúi cho tui mặc dù nhìn có hơi biến thái, nhưng lại khiến tôi vô cùng cảm động không!
Muộn Du Bình anh có biết anh làm vậy rất giống đang quyến rũ tôi không?
Ông đây quen biết anh lâu như vậy, không ngờ lại có ngày anh câu dẫn như dị, không ngờ rằng anh là một Muộn Du Bình như dị!
Mà một xử nam ba mươi tuổi như tôi lại không khỏi bị anh hấp dẫn!
Nếu anh trêu chọc tôi, chẳng phải là muốn hai ta quậy đến không thể trở về như trước ư?
Đây chẳng phải là tôi và anh oooxxx?
.........!
Đừng suy nghĩ đừng suy nghĩ, còn nghĩ tiếp nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Có điều Muộn Du Bình là một lão xử nam vừa đơn thuần còn bị mất trí nhớ, mặc dù không biết vì sao anh ấy chỉ để tâm đến tôi nhưng cái sự đơn thuần của anh có cần thuần tới mức đến cả yêu cũng không hiểu khiến tôi cảm tưởng trái tim anh thuần kiết như là thủy tinh vậy đó, tôi thầm xxxooox trong lòng, thật hết chỗ nói, dù gì trước khi mất trí nhớ người ta cũng từng cứu mạng tôi nhiều lần!
Nhưng mà, anh để ý tôi như vậy khiến tôi thấy rất thoải mái.

Khiến tôi nhịn không được bộc phát tính khí ngạo kiều trước mặt anh.

Tôi mở miệng nói: "Nếu anh quan tâm tôi như vậy, tại sao tôi hỏi anh thứ đằng sau Thanh Đồng môn là gì anh không chịu nói."
Có điều nói xong tôi lại hối hận.

Sao tôi lại đi hỏi những thứ này, đúng là được sủng mà kiêu!
Một đại nam nhân như tôi sao có thể như vậy, Ngô Tà mày có phải là đàn ông thẳng hay không!
Huống hồ Muộn Du Bình không nói nhất định là có lý do của anh!
Tôi vội vàng nói: "Tiểu Ca anh không nói cũng không sao, thật ra thì tôi cũng không phải quá muốn biết "chung cực" là gì."
Lần này Muộn Du Bình không trả lời tôi, cũng không nhìn tôi, anh cứ nhìn thẳng phía trước, ánh mắt dửng dưng.

Tôi ở bên cạnh len lén quan sát biểu tình của anh.

Vừa nhìn liền cảm thấy ánh mắt đó dường như rất giống trước kia.

Dửng dưng, còn có chút tang thương không thể nói ra.

Hết chương 12..