Cuộc sống nổi lên một gợn sóng nhỏ, sau đó tiếp tục yên bình. Ngô Tà không chỉ không mất việc, mà công tác càng ngày càng lên hương. Nhân viên kinh doanh cỡ như cậu chỉ cần giữ cho doanh thu đạt mức với liên lạc công việc là được, còn những quyết sách lớn đa số đều do sếp ra mặt, cho nên công việc tuy rườm rà nhưng không nặng đầu. Huống hồ Ngô Tà còn có khuôn mặt thanh tú, cười lên nhìn vừa hiền vừa thật thà, mỗi lần tới thăm hỏi khách hàng, các chị em trong phòng thu mua cũng vui vẻ nói nhiều với cậu mấy câu, qua lại riết quen, thậm chí còn muốn thu xếp tìm đối tượng cho cậu.
Triển lãm giới thiệu sản phẩm mỗi năm một lần bận tới độ không thấy người đâu, trong tiệc tối chiêu đãi khách hàng, mọi người ăn uống linh đình cụng ly đổi chén, nhân viên văn phòng ngày thường ăn mặc nghiêm túc uống vào mấy ly cũng thả lỏng ít nhiều.
Người của phòng thu mua lôi kéo Ngô Tà uống rượu, ngày thường cậu miệng mồm lưu loát cũng không làm lại mấy trò cố tình chơi xấu của các chị em, đồ ăn ăn không được bao nhiêu, người đã uống tới choáng cả đầu. Cậu nghĩ, mấy lúc thế này phải dẫn theo Bàn Tử làm tấm chắn mới đúng.
Lại có ly rượu được đưa tới trước mặt, không xong, trong dạ dày đầy quá, quá khó chịu, thật sự không uống nổi nữa rồi.
Trương Khởi Linh không biết đã tới từ lúc nào, đưa tay nhận ly rượu xong ngửa đầu uống cạn, nhất thời được hoan hô rất nhiệt liệt. Kết quả người trên bàn cảm thấy bất công, lại phạt cậu thêm ly nữa.
Ngô Tà sau khi say rượu cũng coi như ngoan ngoãn, lúc say choáng váng sẽ không nói nhiều, sẽ không mượn rượu đùa giỡn quá trớn, được người đỡ tới WC ói ra một hồi cũng tỉnh táo lại được mấy phần.
Trương Khởi Linh rút ra một chiếc khăn tay hơi ướt đưa cho Ngô Tà. Ngô Tà nhận lấy, lau vết bẩn bên khóe miệng xong đem đi lau mặt.
"Cảm... cảm ơn."
Ngô Tà thật lòng cảm ơn, nếu không phải Trương Khởi Linh uống thay cậu mười ly thì hôm nay cậu sẽ nằm luôn trong này mất.
Trương Khởi Linh muốn đi qua đỡ Ngô Tà, trong đầu Ngô Tà không biết nghĩ cái gì, lui về sau một bước không để người ta đụng vào. Đáng tiếc cơ thể có rượu trong người không điều khiển được, cậu lập tức mất thăng bằng ngã ngược về sau, cái gáy sắp tiếp xúc thân mật với sàn WC. Trương Khởi Linh bước lên một bước, vững vàng ôm người vào lòng. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt của người trong lòng vì cồn mà đỏ ửng lên, cánh môi còn đọng nước sau khi rửa mặt, ánh mắt mơ màng phiêu đãng, đột nhiên cảm thấy có chút khác thường.
Hắn đột nhiên nhớ ra, người này đi gay bar, vậy cậu cũng từng dùng dáng vẻ này nhìn đàn ông khác sao?
Trương Khởi Linh đỡ cậu ổn định xong liền rút tay về, ho mấy tiếng rồi nói: "Đi được không?"
Ngô Tà đỏ mặt, vịn tường đứng vững, tim đập có chút nhanh: "Đi, đi được."
Cậu thấy ánh mắt Trương Khởi Linh nhìn mình, thấy hầu kết trượt lên trượt xuống của hắn. Cấp trên đi gay bar, còn giới thiệu partner của mình vào công ty, cho nên đây là đang có ý đó với mình à? Xong rồi xong rồi, làm bồ nhí của cấp trên không những không có chỗ tốt, làm không ra gì có khi còn phải ăn quả đắng.
Ngô Tà dẹp hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, đờ đẫn theo sau Trương Khởi Linh ra khỏi toilet. Cái người Hắc Nhãn Kính kia cũng tới đây, đang đứng trên hành lang ôm tay xem kịch hay.
Mẹ nó, tôi với tình nhân của anh chẳng phát sinh chuyện gì hết, ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm. Trong lòng Ngô Tà oán thầm, không để ý thiếu chút nữa sẩy chân, cúi đầu liền thấy Trương Khởi Linh nằm gục trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền không có phản ứng gì.
Trên hành lang trải thảm rất dày, bảo sao té xuống mà không phát ra động tĩnh gì.
Sao lại đột nhiên té xỉu thế này?
Ngô Tà bất giác hoảng sợ, vừa run rẩy vừa gọi hắn. Hắc Nhãn Kính tới nhìn, ghét bỏ nhìn Ngô Tà: "Anh ta ngộ độc rượu rồi, cậu còn phát ngốc ở đó làm gì, còn không nhanh đưa tới bệnh viện đi!"
Người ồn ào bảo nhanh đưa tới bệnh viện là gã, người cản không cho gọi xe cứu thương là gã, người không cho tới bệnh viện công ngay bên cạnh mà phải tới bệnh viện tư nhân cách đó hơn mười cây số cũng là gã. Hai người này rốt cuộc có bao nhiêu khúc mắc yêu hận tình thù vậy? Ngô Tà đầu đầy mồ hôi lạnh, không muốn chen vào chuyện của sếp và người yêu sếp, tiếc là Trương Khởi Linh vì cản rượu cho mình mới uống tới ngất xỉu, không thể buông tay mặc kệ được.
Tới bệnh viện súc ruột truyền nước, còn phải nằm viện quan sát một đêm. Hắc Nhãn Kính phủi mông chuồn mất, chỉ để lại Ngô Tà đang say chuếnh choáng ngồi trông giường.
Chuyện gì xảy ra vậy hả?
Bàn Tử đêm hôm bị một cuộc điện thoại của Ngô Tà gọi dậy, bò từ ổ chăn ra ngoài, mang theo đồ ăn khuya chạy tới bệnh viện trông giường với cậu. Hai người ngồi bên giường bệnh cắn hạt dưa.
"Thật ra bộ dạng của hắn cũng không tệ đó chứ." Bàn Tử nhả vỏ hạt dưa, cảm thán.
"Có ý gì hả?"
"Cậu nhìn coi, cậu nói ngày thường hắn gặp khách đâu có uống rượu, vậy chắc chắn là biết mình dị ứng với cồn, vậy mà còn cản rượu giúp cậu, ý tứ còn chưa rõ hả?"
"Xàm vừa thôi." Ngô Tà mắng Bàn Tử.
Bàn Tử cười hắc hắc: "Tôi đã nói rồi, cậu không những không bị đuổi việc, ngược lại công việc còn ngày càng lên hương. Ai làm nhân viên kinh doanh mà vừa không có áp lực vừa lấy được hai năm tiền thưởng cao như cậu chứ? Chuyện gì khó người ta giải quyết cho cậu hết rồi, cho cậu ngồi ăn không luôn, cậu còn muốn thế nào nữa?"
"Tôi không phải đồng tính luyến ái." Ngô Tà nói.
Bàn Tử xấu xa cười mấy tiếng, lại đổi chủ đề nói với Ngô Tà, tới lúc trời gần sáng mới rời đi.
Ngô Tà nằm trên sô pha đơn trong phòng bệnh ngủ gật, lúc tỉnh lại mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua bức màn mỏng chiếu lên người, ấm áp tới mức khiến người ta lười nhác.
Cậu duỗi lưng, cả người đau nhức, cực kì nhớ nhung cái giường bông mềm trong cái ổ chó nhà mình.
Tư thế rời giường lười biếng bị người ta nhìn hết ráo, Ngô Tà xấu hổ, nhanh chóng dùng cháo loãng mà Bàn Tử mang tới cứu nguy. Trên bàn điều dưỡng có lò vi sóng, Ngô Tà hâm cháo, rót một ly nước ấm rồi quay về phòng bệnh. Đầu giường có một hộp thuốc màu trắng, chờ Trương Khởi Linh ăn cháo, lại nhìn hắn uống thuốc xong cậu liền chạy trối chết.
Ra khỏi bệnh viện không bao lâu, tiếng di động vang lên, Trương Khởi Linh gửi tin nhắn tới, nội dung là một dòng địa chỉ với một dãy số.
Đây là con mẹ nó là ý gì?
Sau đó một tin nhắn khác lại tới: Quần áo trong tủ quần áo của phòng ngủ, cảm ơn.
Ngô Tà đảo mắt, sửa lại địa chỉ trên app gọi xe.
Quả nhiên là thành phần trí thức cao cấp, ở cũng ở chỗ tốt ghê, nghĩ lại mình với Bàn Tử thuê cái phòng chật chội cũ nát kia, quả nhiên người ta ngại bần yêu phú cũng có lý do. Đây là một khu chung cư xa hoa ở quận phát triển, bảo vệ không cho người lạ tùy tiện ra vào, báo biển số nhà cũng không được, Trương Khởi Linh phải gọi điện xác nhận mới cho Ngô Tà vào trong. Nhà của Trương Khởi Linh trên tầng cao, quay mặt về hướng Nam, đối diện cửa sổ là công viên ven sông, phong cảnh vô cùng tốt.
Trong nhà trang hoàng đơn giản mà tinh tế, trong đó có tủ quần áo của Trương Khởi Linh. Một hàng tây trang màu đen, một hàng áo sơ mi trắng, trong ngăn kéo có hơn mười chiếc cà vạt hoa văn màu sắc không giống nhau được cuốn chỉnh tề, tất cả quần lót CK đều là màu trắng viền đen, cái nào cũng được đánh số như đồ mới.
Ngô Tà cẩn thận nhớ lại, quả thật chưa từng thấy Trương Khởi Linh mặc vest hay áo sơ mi màu khác bao giờ, tuy là kiểu dáng quần áo không giống nhau, nhưng cuộc sống của người này chỉ có hai màu trắng đen, đơn điệu tới đáng sợ.
Tiện tay cầm một bộ quần áo, nghĩ một chút, Ngô Tà lấy thêm cái quần lót rồi dùng áo ba lỗ quấn lại, sau đó bỏ vào trong túi xách. Trước khi ra cửa, cậu theo thói quen quay đầu lại kiểm tra, đột nhiên thấy được chai thuốc để trên tủ đầu giường, trong chai có hơn mười viên thuốc màu trắng, còn có mấy viên thuốc màu vàng vô cùng bắt mắt. Trên tủ đầu giường ngoại trừ đèn bàn ra cũng chỉ có một chai thuốc này, dựa theo thói quen sống cẩn thận tỉ mỉ của Trương Khởi Linh mà nói thì chắc chắn hắn sử dụng chai thuốc này rất thường xuyên, hơn nữa còn cực kỳ quan trọng mới để trên tủ đầu giường, tiện tay là lấy được ngay.