Quá trình mua thuốc không mấy thuận lợi, nhà thuốc Đông y đa số đều đóng cửa sớm, vất vả lắm mới tìm được một tiệm, tiệm thuốc còn nói phụ tử và ô đầu trong phương thuốc có độc, không có đơn thuốc của bệnh viện thì sẽ không bán. Ngô Tà đành phải gọi điện thoại nhờ Bàn Tử giúp đỡ, cuối cùng tới một tiệm thuốc bắc nhỏ ở một góc xó xỉnh không người biết mới mua được thuốc. Mắt thấy thời gian đã hơn mười giờ, Ngô Tà gấp rút chạy về nhà Trương Khởi Linh.
Nồi niêu xoong chảo trong bếp được phân loại, sắp xếp ngay ngắn trong tủ vô cùng dễ tìm. Người của thế hệ trước thường dùng siêu gốm để sắc thuốc, nhưng trong nhà Trương Khởi Linh không có siêu gốm, Ngô Tà đành phải lấy một cái nồi inox cỡ cỡ đó rồi thêm nước, bỏ thuốc vào nồi, đặt lên bếp, đặt đồng hồ báo thức rồi mới nghỉ ngơi một hơi.
Thuốc còn lâu lắm mới sắc xong, ông cụ trong tiệm thuốc có nói, ô đầu và phụ tử rất độc, phải sắc đầu tiên, mấy vị thuốc khác bỏ vào sau, nhất định phải sắc đủ thời gian. Ngô Tà cảm giác như mình đang lên thuyền giặc, sao lại tin lời Hắc Nhãn Kính mà không hỏi lại câu nào nhỉ? Lỡ đâu Muộn Du Bình uống xong rồi xảy ra chuyện, vậy nửa đời sau của mình tiêu rồi.
Cậu vừa than thở vừa đi tới phòng ngủ chính, thấy Trương Khởi Linh vẫn đang nằm cuộn mình liền giúp hắn trở mình nằm thẳng lại một tư thế thoải mái hơn. Mồ hôi trên thái dương hắn sắp khô, tóc ướt mồ hôi bết thành từng lọn, không còn thẳng mượt như trước, thêm sắc mặt tiều tụy tái nhợt, vừa nhìn đã khiến người ta đau lòng. Ngô Tà vắt một cái khăn ấm lau mặt lau tay cho hắn, lúc trước khi chăm sóc ông nội cậu cũng hay làm chuyện này, cũng quen tay quen chân.
Ngón tay Trương Khởi Linh vừa thẳng vừa thon dài, lúc gõ phím, lướt điện thoại hay lúc ký tên nhìn cũng đẹp. Ngô Tà nghĩ thầm, Bàn Tử nói đúng, Muộn Du Bình đúng là rất đẹp, chỉ tiếc hắn là gay, dạo gần đây người đẹp toàn là gay, bộ chạy theo trend hay gì?
Khi đồng hồ báo thức vang lên, Ngô Tà vẫn đang mơ mơ màng màng, vừa nhấc tay lên thì di động rớt ngay xuống mặt khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo. Vãi, lướt điện thoại mà cũng ngủ quên mất, còn không ngờ lại ngủ trên giường Trương Khởi Linh! May mà có đặt đồng hồ canh giờ sắc thuốc, không thì hai người ngủ thẳng tới sáng mai, ngủ dậy nhìn nhau thì hết đường chối cãi.
Ngô Tà vừa lọc thuốc, vừa không ngừng phân tích trong đầu, nếu ngủ chung giường với gay một đêm thì là ngủ với đồng tính hay ngủ với dị tính nhỉ? Giữa chuyện coi Trương Khởi Linh thành anh em bạn bè như Bàn Tử và bảo trì khoảng cách với giới tính thứ ba thì cái nào tốt hơn?
Sau đó vấn đề đút thuốc nhanh chóng làm lu mờ chuyện ngủ chung giường. Trạng thái của Trương Khởi Linh hiện giờ là ngủ sâu hôn mê, miệng mím chặt, cắn khớp hàm, căn bản không thể dùng muỗng đút được. Cảnh tượng nam chính cứu nữ chính hay nữ chính dịu dàng đút thuốc cứu nam chính đột nhiên hiện lên trong đầu Ngô Tà.
Không phải chứ...
Sao lại quên mất phim kiếm hiệp nhỉ, siết hai má kẻ thù khiến cằm mở ra, nhét vào miệng một viên thuốc sau đó nâng cằm khép miệng lại, đối phương sẽ ngoan ngoãn nuốt thuốc vào.
Ngô Tà khoa tay múa chân với mặt của Trương Khởi Linh nửa ngày mới phát hiện muốn siết má người khác cũng cần phải có kỹ thuật, tuyệt đối không đơn giản như trong TV. Lúc diễn hai bên đều sẽ phối hợp với nhau, chứ không như bây giờ có một bên hoàn toàn hôn mê từ chối hợp tác.
Dùng ống hút cũng không được, muốn dùng thì người uống thuốc phải chủ động hút vào. Dùng ống phễu của bình nước tương? Ý này cũng không tệ, đáng tiếc Ngô Tà tìm nửa ngày mới đau đớn phát hiện phòng bếp của nhà giàu không cần xài phễu, xài hết nước tương thì đi mua bình khác là được, chỉ có dân đen như cậu với Bàn Tử mới mua bình nước tương loại to tiết kiệm tiền, mà nguyên nhân thật sự là đồ ăn Bàn Tử nấu rất đậm, thích nêm nước tương, chai nước tương loại nhỏ thì cách hai ba ngày lại phải mua, thật sự rất phiền.
Cho nên thật sự chỉ còn lại cách đó à?
Cứu một mạng người hơn xây một tòa tháp bảy tầng.
Hô hấp nhân tạo là phương pháp cấp cứu trong y học, cho dù là truyền hơi hay truyền thuốc đều chỉ giới hạn trong phạm vi chữa bệnh, không liên quan tới tính hướng.
Bác sĩ phụ sản ở nước ngoài còn có đàn ông, huống chi bây giờ chỉ dùng miệng đối miệng thôi.
Nhưng mà đây là nụ hôn đầu...
Mắt thấy thời gian mà Hắc Nhãn Kính nói sắp tới, mấy triệu bạc lận đó, ba đời nhà cậu cũng không đền được. Ngô Tà nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, làm đủ loại công tác tư tưởng xong mới mở mắt ra, ngậm một họng thuốc rồi xoay người cúi đầu xuống.
Một phần thuốc trượt dọc theo khóe miệng lướt qua hai má rơi xuống gối nằm, khiến bao gối trắng tuyết chuyển sang màu nâu ố. Không rõ là do thuốc vào miệng có công hiệu hay do nước bọt làm ẩm môi mà nhìn Trương Khởi Linh có sức sống hơn một tí.
Ngô Tà không biết mình đã đút bao nhiêu thuốc, tóm lại là đút cạn một chén, cậu gấp gáp vọt vào WC hung hăng rửa mặt bằng nước lạnh để tán bớt cảm giác nóng cháy trên mặt. Nếu được thì tắm nước lạnh là tốt nhất, ổn định nhịp tim với thân dưới đang rục rịch kia.
Cấp cứu, đây là cấp cứu. Ngô Tà lại nhấn mạnh trong đầu lần nữa, nhưng không hiểu sao vẫn xuất hiện cảm giác khi môi chạm môi. Môi của Trương Khởi Linh rất mềm, trái ngược hoàn toàn với tính cách cứng rắn của hắn. Môi hắn cũng rất lạnh, như ly đá giữa mùa hè khiến người ta lưu luyến.
Ngô Tà sờ môi mình, thấy vẫn nóng cháy liền nhanh chóng hất nước lạnh lên mặt, tùy tiện lau lau, rồi lại vắt thêm một cái khăn ấm mới trở lại phòng ngủ. Trương Khởi Linh vẫn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt hình như đã tốt lên nhiều, không còn tái nhợt như ban nãy. Ngô Tà lau mặt cho hắn lần nữa, xong lôi từ trong tủ ra một cái bao gối mới, rửa sạch chén bát, dọn dẹp hết tất cả dấu vết của chuyện đút thuốc.
Thuốc trong nồi khoan hẵng đổ đi, lỡ còn cần thì sao?
Chỉnh đèn ngủ xuống mờ mờ, Ngô Tà kéo một cái ghế dựa tới, ngồi xa giường nhất có thể, để lỡ có ngủ cũng không xảy ra chuyện đáng xấu hổ như ngủ chung giường. Cậu không dám ra khỏi phòng, lấy điện thoại ra tra độc tính của ô đầu và phụ tử. Tuy cậu không hiểu dược lý, nhưng vẫn có thể hiểu mấy chữ như "rối loạn nhịp tim" và "chí tử". Vẫn nên ngồi canh thì tốt hơn, lỡ không may xảy ra chuyện gì cũng có thể phát hiện kêu cấp cứu kịp thời. Đọc ????r????????ện ????ại ﹛ Trù????T r????????ện﹒???????? ﹜
0 giờ sáng, Hắc Nhãn Kính đúng giờ gọi cho cậu.
"Sao hả, tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa. Anh moi phương thuốc từ đâu ra vậy hả, ô đầu với phụ tử đều có độc, lỡ có vấn đề gì thì sao?"
Hắc Nhãn Kính ở đầu bên kia cười một tràng rồi nói: "Dù sao người rót thuốc cho hắn cũng là cậu, có đền mạng cũng không tới lượt tôi, cậu là chủ mưu, tôi cùng lắm chỉ coi như đồng lõa thôi."
Má nó chứ? Thằng điên này ở đâu ra vậy? Đúng là một câu cũng không muốn nói với gã.
Ngô Tà đảo mắt, đổi đề tài: "Mười hai giờ rồi mà người vẫn chưa tỉnh, chuyện ký tên làm sao bây giờ?"
"Tôi biết ngay là cậu không kịp deadline mà, tôi còn có thể kéo thêm hai tiếng. Nhưng mà hai giờ đã là deadline chót nhất rồi, chắc là hắn cũng tỉnh lại trước hai giờ thôi, nếu không tỉnh nữa thì cậu lấy dao rạch một đường lên người hắn, hắn vẫn phản ứng với dao đó."
Tên này là đồ thần kinh, Ngô Tà chắc chắn với kết luận của mình.
May là không cần đợi đến lúc phải dùng dao, đang lúc Ngô Tà chán nản lướt tin tức hóng chuyện thì Trương Khởi Linh tỉnh lại. Hắn trước sau như một luôn giữ sự hiện diện của mình thấp nhất có thể, cả lúc tỉnh lẫn lúc ngồi dậy vẫn không quấy rầy người trong phòng, cho nên khi Ngô Tà theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn người trên giường thì lại phát hiện bản thân đang bị một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Anh tỉnh hồi nào vậy, có cảm giác gì không?" Ngô Tà gãi đầu, thấy mình vẫn nên giải thích lí do tại sao mới rạng sáng mà mình lại ở trong phòng ngủ của người ta: "Cái tên đeo kính râm kia nói có phần tài liệu cần anh ký tên ngay, tôi lấy qua cho anh coi."
"Ngoại trừ cái bìa ra thì tôi chưa lật gì đâu" Lúc Ngô Tà đưa hợp đồng mua lại cho Trương Khởi Linh thì nói thêm một câu không đầu không đuôi như thế.
Trương Khởi Linh nghiêng người tựa vào đầu giường, cúi đầu đọc tài liệu. Tóc tai lộn xộn, cổ áo ngủ màu lam sẫm cũng bị lăn qua lộn lại thành cải chua, sắc mặt tái trắng có thể so với Lâm muội muội, chỉ có mỗi vẻ mặt chăm chú là giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, có thể khiến cho người ta quên đi mây đen quanh mình.
Trương Khởi Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngô Tà.
Lúc này Ngô Tà mới phát hiện mình đang nhìn chằm chằm sếp, cậu xấu hổ cười: "Vậy anh không sao rồi, tôi về trước đây."
"Phòng cho khách ở cách vách, trong tủ quần áo có đồ ngủ mới." Trương Khởi Linh nói.
"Hả, là sao cơ?" Ngô Tà nhất thời không phản ứng kịp.
"Bây giờ là 1 giờ 33 phút sáng, không có taxi, tạm thời tôi không đưa cậu về được. Cậu ngủ ở phòng cho khách một đêm."
"À, được, cảm ơn nhé."
Ngô Tà ra khỏi phòng ngủ chính, đóng cửa phòng rồi sang phòng cho khách. Phòng này có phòng vệ sinh riêng, trong đó có bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt với khăn tắm, đầy đủ mọi thứ như khách sạn năm sao. Cậu tắm nhanh một lượt, thay một bộ đồ ngủ mới màu xám nhạt, thoải mái mà ngã xuống giường. Đèn phòng được lắp âm tường, ánh đèn LED trên trần nhà chiếu sáng bốn phía, vừa sáng vừa dịu dàng, mang lại cảm giác yên tĩnh hài hòa.
Cảm giác lúc này rất không thật. Ngô Tà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình ngủ trong nhà Muộn Du Bình. Nhớ hồi đi làm, mỗi lần cậu thấy cấp trên là nơm nớp lo sợ, luôn có cảm giác mình làm gì đối phương cũng không vừa ý. Ai ngờ mới được hai năm, cậu đã biến thành "gà cưng" của Trương Khởi Linh, cầm trong tay khách hàng lớn nhất, không cần lo lắng thành tích, thậm chí còn biết mật khẩu nhà của Trương Khởi Linh.
Bụng kêu òng ọc kéo Ngô Tà quay về thực tại, cậu cẩn thận nhớ lại, cơm chiều ngoại trừ hai miếng cơm nắm với một lon coca ra thì cậu chẳng ăn gì khác, giờ chưa đói xỉu đã may lắm rồi. Đói bụng thì ngủ không ngon, nhưng giờ này không kêu đồ ăn ngoài được, bảo vệ không cho vào trong, mình còn phải tự xuống đó lấy, phiền lắm.
Ngô Tà trở mình đứng lên đi vào bếp, lúc đi ngang qua phòng ngủ chính thì thấy cửa mở hờ, giường đã được dọn dẹp chỉnh tề, Trương Khởi Linh đã không còn trong phòng ngủ. Cậu nhìn lại. cửa thư phòng cuối hành lang đóng chặt, dưới khe cửa có ánh đèn lộ ra.
May mà tủ lạnh không theo quy cách chuẩn khách sạn năm sao, không thì cũng chỉ thấy được đống đồ uống hay rượu có giá trên trời. Nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, nhưng cũng coi như đa dạng đầy đủ, nấu cơm thì không đủ nhưng nấu mì thì dư. Ngô Tà không có tay nghề như Bàn Tử, nhưng mì trứng cà chua thì vẫn biết làm, hơn nữa sau khi được Bàn Tử chỉ cho thì còn nấu khá ngon.
Âm thanh leng keng lách cách vang lên một hồi, hai tô mì nóng hầm hập đã được làm xong. Vào thư phòng gọi người ra hay bưng mì vào đó bây giờ nhỉ? Ngô Tà cẩn thận nghĩ, hình như cậu chưa thấy Trương Khởi Linh vừa ăn vừa làm bao giờ, người cứng nhắc như hắn nhất định sẽ tách biệt công việc với sinh hoạt, vì vậy cậu gõ cửa thư phòng.
Trương Khởi Linh nhanh chóng mở cửa, bộ đồ ngủ trên người không biết đã bị thay hồi nào, ở nhà mà cũng mặc sơ mi, may mà không đeo cà vạt. Nghe thấy Ngô Tà nấu mì, hắn gật đầu đóng cửa thư phòng, theo Ngô Tà đi vào bếp.
Hai người ăn mì trong yên lặng, ngay cả tiếng hút mì cũng trở nên rất ồn ào, cứ như sợ sẽ đánh thức tinh linh ngủ đang yên giấc. Ngô Tà chưa lần nào ăn mì mà phải câu nệ tới vậy, đột nhiên lại nhớ nhung thói ăn uống ồn ào của Bàn Tử. Trương Khởi Linh như một cỗ máy tinh vi, ngay cả ăn mì cũng có thể ăn rất tao nhã không phát ra tiếng động, và nếu treo một cái màn trước mặt hắn người khác nhất định sẽ không biết sau màn có người.
Mặc dù hai người ăn uống trong im lặng nhưng động tác lại không chậm. Ngô Tà ăn mì trong bứt rứt, ngẩng đầu lên mới phát hiện Trương Khởi Linh cũng vừa buông đũa. Chủ nhà dọn rửa chén đũa rất thuận tay, Ngô Tà như ông lớn ngồi bên bàn ăn nhìn căn bếp được xây kiểu mở, thưởng thức dáng vẻ xắn tay áo đứng rửa chén của sếp.
Trương Khởi Linh bưng hai ly nước ấm đi từ trong bếp ra, thản nhiên nói: "Ngon lắm, cảm ơn."
"Đừng khách sáo, anh vẫn chưa bận xong à?"
"Ừ, còn có vài việc phải xử lý." Trương Khởi Linh nói. "Cậu đi nghỉ trước đi."