Binh Vương Thần Bí

Chương 1017



- Tư liệu về Long Sơn và Phong Động... Hiện tại tôi có thể cấp quyền cho cậu... Cậu có thời gian hai giờ xem xét... Chẳng qua tư liệu bên trong cũng không nhiều, trên cơ bản cũng không khác những gì tôi nói với cậu lắm. Bởi chúng ta cũng không biết rốt cục trong đó có gì...   

Từ lúc nói chuyện đến nay, trên mặt Từ Khải Liễu đều tràn đầy ý cười mờ mờ khó hiểu:   

- Bởi vì trăm ngàn năm qua, ngoài năng lượng có tính ăn mòn tràn ra liên tục, không có bất cứ điều gì bất thường xảy ra...   

Giang Khương cầm máy tính bảng, lật qua lật lại hồ sơ, đọc gần một tiếng xong liền ngồi ra ghế salon. Bởi vì cơ bản tư liệu ngoài giới thiệu mỗi vị y sư trấn thủ nơi đó ra thì cũng chỉ có một truyền thuyết... Hơn nữa truyền thuyết này còn rất hư vô mờ mịt, không có nội dung thực chất...   

Duy nhất có chút chân thật là Viện ủy hội lần đầu năm đó quả có hạ một mệnh lệnh, hơn nữa mỗi thành viên Viện ủy hội lúc ấy đều tự ký tên, yêu cầu đệ tử đời sau của Thiên Y viện đều phải đời đời trấn thủ chỗ này, hơn nữa cảnh báo đời sau, một khi xuất hiện sai lầm thì sẽ có hậu quả kinh khủng không thể tưởng tượng nổi... Mà hiện tại mệnh lệnh đó vẫn còn đang được bảo tồn trong kho tư liệu của Thiên Y viện.   

Thiên Y viện đời sau, cho dù là thành viên Viện ủy hội đều có một cảm tưởng với mệnh lệnh này, đó là "không hề rõ ràng". Chẳng qua căn cứ vào sự tôn trọng với Viện ủy hội đầu tiên, đương nhiên quan trọng hơn là không dám mạo hiểm, cho nên mỗi đời Viện ủy hội đều trung thành kéo dài truyền thống này.   

Dù sao trong Phong Động đó cũng có năng lượng ăn mòn lan ra không giả. Hơn nữa gần mươi năm qua, bởi vì thiếu Không Thanh Đan, y sư trấn thủ không kiên trì nổi mấy năm. Thiên Y viện cũng đã triệu tập không ít thiết bị, tiến hành phân tích chi tiết loại năng lượng có tính ăn mòn này nhưng với khả năng của thiết bị hiện này thì vẫn chưa phân tích nổi...   

Mà trong Phong Động đó cũng đã sử dụng rất nhiều dụng cụ tiến hành dò xét, chẳng qua phát hiện ra trong Phong Động có từ trường quái dị khổng lồ tồn tại, bất cứ dụng cụ nào cũng không có tác dụng gì. Điều này lại càng khiến Thiên Y viện không dám coi thường, càng kiêng dè với mệnh lệnh của Viện ủy hội đầu tiên lưu lại hơn...   

Mỗi mười đến hai mươi năm, Thiên Y viện đều tuyển ra y sư trấn thủ mới, đồng thời phái ra mười cao thủ ngoại viện hợp tác đóng ở đây, cũng cung cấp đan dược siêu phẩm Thanh Không Đan định kỳ cho y sư trấn thủ.   

Mà bởi lượng Thanh Không Đan tồn kho đã tiêu hao gần như không còn nên trước đó thậm chí Viện ủy hội Thiên Y viện thậm chí rơi vào khốn cảnh. Nhưng còn may bởi Giang Khương có thể luyện chế mới Thanh Không Đan, lúc này mới giải quyết được nguy cơ.   

Tài liệu này cũng không khiến Giang Khương hiểu gì rõ ràng hơn, chẳng qua mặc dù có chút tò với Phong Động nhưng Giang Khương cũng không quá để ý. Hiện tại hắn cần điều tra là năm đó, rốt cục ai đã bày ra cạm bẫy ở nơi này...   

- Bịch...   

Một chén trà bị đập mạnh xuống mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.   

- Giang Khương đáng chết này...   

Chu Thế Dương đập mạnh lên mặt bàn.   

Lão nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm tức giận.   

Thư ký đứng một bên câm như hến, vô cùng cẩn thận khom người không dám nói lời nào, sợ chọc phải lửa giận của ông chủ rơi lên người.   

- Đi... Nói với Lâm Nhất Dương và Dương Mô Hình, để hai người bọn họ kín miệng vào... Không có chứng cứ xác thực, Giang Khương không dám làm gì bọn họ!   

Ánh mắt Dương Thiếu Cát lạnh lẽo, lạnh lùng nói:   

- Nếu bọn họ nói những điều không nên nói thì bọn họ hẳn phải biết hậu quả rồi!   

- Vâng... Chu tổng...   

Thư ký hiểu ý lên tiếng, sau đó chậm rãi đi ra, đóng cửa lại. Lúc ra khỏi cửa rồi, gã mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.   

Nhìn thư ký đi ra ngoài, ánh mắt Chu Thế Dương âm trầm lạnh lẽo, trầm ngâm một chút, sau đó mới đưa tay cầm điện thoại, gọi một dãy số.   

- Tôi vừa nhận được tin, Ban giám sát đã theo dõi sát Lâm Nhất Dương và Dương Mô Hình rồi...   

Mặt Chu Thế Dương âm trầm nói.   

- Sao lại thế được?   

Giọng nói đầu kia có vẻ sửng sốt một chút, tràn ngập nghi hoặc.   

- Lâm Nhất Dương và Dương Mô Hình này không có khả năng ngu xuẩn như vậy chứ? Với địa vị hiện tại của bọn họ, chỉ cần không có chứng cứ, phòng số 2 Ban giám sát không thể làm gì được bọn họ! Lưu Mộc Dương cũng không có khả năng nhúng tay vào việc nhỏ như vậy...   

- Phía Ban giám sát đương nhiên không thể làm gì được bọn họ. Nhưng còn không phải do tên Giang Khương đáng chết kia...   

Giọng Chu Thế Dương căm hận nói:   

- Vốn Lưu Mộc Dương cũng không để ý tới những người của phòng 2, chẳng qua lại bị Giang Khương ép trở về rồi... Dương Mô Hình cũng không khác lắm. Hiện tại tình cảnh hai người đó tương đối không ổn, phòng 2 hẳn là đã tra ra một chút gì đó, cho nên vẫn theo sát hai người không tha... Nếu không phải có Giang Khương đứng đằng sau chống lưng, phòng 2 không có khả năng dám làm việc không kiêng nể như vậy, theo sát không rời hai người đó!   

Nghe thế, đầu bên kia thoáng trầm mặc một chút mới từ tốn nói:   

- Hai người người Lâm Nhất Dương và Dương Mô Hình cũng không ngốc thế... Chúng ta không cần lo lắng như vậy...   

- Hơn nữa... Việc này cũng không chỉ dính dáng tới mỗi hai chúng ta... Nếu khiến hai người chúng ta dính dáng vào thật, bọn họ cũng phải động tới phía bên trưởng lão viện kia rồi mới tới chúng ta... Không cần phải lo về việc này!   

Giọng nói phía đầu dây kia cũng vẫn rất bình tĩnh.   

Chu Thế Dương hừ lạnh một tiếng, nói:   

- Tất nhiên là tôi biết. Chẳng qua Giang Khương đáng chết kia rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào lão phu...   

- Lão Chu... Nhịn một chút. Hiện tại không phải là lúc hả giận. Ít nhất phải qua năm nay đã... Lúc này đối đầu với hắn không phải là ý hay!   

Giọng nói bên kia an ủi lạnh nhạt.   

- Hiện tại thằng ranh này là thành viên Viện ủy hội, hơn nữa là phó bộ trưởng Hội ủy viên điều tra. Ông nhịn một chút đi.   

Nói tới đây, giọng nói kia liền hừ lạnh:   

- Chỉ cần qua hai tháng nữa, ông xem hắn còn có thể ra vẻ được bao lâu?   

- Hừ... Đương nhiên tôi hiểu... Cứ như vậy đi. Tôi đã cho người cảnh cáo hai người Lâm Nhất Dương rồi. Hẳn bọn họ cũng không tới nỗi ngu ngốc như thế mới đúng...   

Giang Khương ngồi trong phòng việc của phòng 2 Ban giám sát, nhìn báo cáo trong tay, lông mày hơi nhướn lên, nhìn hai người Hồ Giang đối diện, nói:   

- Các anh xác nhận hai người kia có chuyện sao?   

Hồ Giang và La Dương Sinh nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu nói:   

- Đúng... Theo tình hình điều tra trước mắt, rất có thể hai người này dính dáng tới chuyện này. Bởi lúc ấy hai người bọn họ tại thời gian và vị trí tương đối mấu chốt, hơn nữa cũng chỉ có hai người bọn họ trong hai mươi năm nay mới bò tới vị trí cao như vậy...   

- Hơn nữa căn cứ vào mấy lần hỏi han của chúng ta, quả thật hẳn hai người nọ có gì đó đang che dấu...   

- Nghe đến đó, hai mắt Giang Khương hơi sáng ngời, sau đó trầm giọng nói:   

- Tốt, tiếp tục hẹn gặp bọn họ... Cần phải tìm hiểu rõ bọn họ đang che dấu gì!   

Lúc này hai người Hồ Giang và La Dương Sinh lại cười khổ:   

- Chủ nhiệm... Thân phận hai người bọn họ không bình thường, hơn nữa trước khi chúng ta có chứng cứ xác thực, theo quy định không có cách nào vận dụng bất cứ thủ đoạn đặc thù nào với bọn họ!   

- Không có cách nào sao?   

Giang Khương hơi cau mày, sau đó đứng dậy cười lạnh nói:   

- Mời bọn họ đến đi, tự tôi sẽ nói chuyện với bọn họ...   

Trong một căn phòng làm việc nhỏ, một người trung niên không che dấu được vẻ sầu lo trong ánh mắt, nhìn một người còn trẻ tuổi trước mặt, thở dài nói:   

- Xin chuyển lời cho Chu tổng yên tâm. Hiển nhiên tôi sẽ biết điều. Chẳng qua qua phía phòng 2 Ban giám sát bên kia đã điều tra nghiêm một chút rồi, tôi cũng phải chịu áp lực không nhỏ. Nếu phía Chu tổng có thể nghĩ biện pháp...   

- bộ trưởng Lâm... Hiển nhiên Chu tổng sẽ nghĩ biện pháp. Chẳng qua lúc này đang giờ phút sóng gió, Chu tổng cũng không thể  

hành động bất cẩn... Cho nên bản thân ông phải chuẩn bị tốt một chút.   

Người thanh niên kia hừ khẽ một tiếng, nói:   

- Với thân phận hiện tại của ông, cho dù phía bên phòng 2 kia có ý nghĩ gì, chỉ cần không bị bọn họ nắm được nhược điểm thì cũng không cách nào làm gì được ông cả!   

- Chu tổng bảo tôi nhắc ông, giữ kín miệng mình thì sẽ không sao...   

Nghe thấy lời này, bộ trưởng Lâm cười khổ thở dài, sau đó gật đầu nói:   

- Hiển nhiên tôi hiểu. Xin Chu tổng yên tâm...   

- Được rồi... Cứ như vậy đi...   

Thấy đã truyền lời xong, người thanh niên kia cũng không ở lâu, đứng dậy rời đi.   

Nhìn thanh niên kia rời đi, mặt bộ trưởng Lâm càng sầm lại mấy phần, nâng chén trà lên tới mép mới phát hiện ra đã uống cạn từ bao giờ. Lúc này ông đang định đứng dậy rót thêm một ly trà nữa, đột nhiên điện thoại trên bàn lại đổ chuông.   

Hơi nhíu nhíu mày, sau đó bộ trưởng Lâm đưa tay cầm điện thoại, rất không kiên nhẫn nói:   

- Tôi là Lâm Nhất Dương, ai vậy?   

- Chào ngài y sư Lâm Nhất Dương, tôi là người của phòng 2 Giám sát bộ...   

Nghe thấy giọng nói này, tay bộ trưởng Lâm không nén nổi run lên khẽ, sắc mặt vốn đã tối sầm giờ trắng bệch. Cố nén lo lắng trong lòng, Lâm Nhất Dương trầm giọng, cả giận đáp:   

- Rốt cục các người muốn gì đây? Tôi đã hẹn nói chuyện với các người hai lần rồi...   

- Xin lỗi y sư Lâm Nhất Dương, căn cứ vào quyền hạn Viện ủy hội giao cho Hội ủy viên điều tra Long Sơn, chúng ta có quyền mời ngài phối hợp điều tra... Xin mời ngài lập tức tới chỗ chúng tôi, phối hợp điều tra...   

Nghe giọng nói lễ phép nhưng lạnh như băng đầu dây bên kia, Lâm Nhất Dương hít thật sâu một hơi, cố gắng nén bất an và lo lắng trong lòng xuống, suy nghĩ một chút lời dặn dò phía Chu tổng, lúc này mới nén xúc động muốn đập điện thoại, trầm giọng nói:   

- Được...   

Ngắt cạch điện thoại một tiếng, Lâm Nhất Dương hơi run rẩy nâng chén trà lên, đi tới đổ đầy cho mình một chén trà nóng, ngồi ở trước bàn công tác, chậm rãi uống hết chén trà xong, sắc mặt lúc này mới khôi phục bình thường một chút, lại hít sâu một hơi rồi mới ngang nhiên đứng dậy, đi nhanh ra bên ngoài.   

- Được rồi... Các người còn muốn hỏi gì nữa? Cứ hỏi đi...   

Đặt mông xuống ngồi ở vị trí quen thuộc kia, Lâm Nhất Dương nhìn La Dương Sinh lạnh như băng phía trước, lạnh lùng nói.   

Nhìn vẻ mặt Lâm Nhất Dương lạnh lẽo, La Dương Sinh hơi cười nói:   

- Lâm y sư... Đừng vội. Lần này không phải tôi hẹn gặp ông!   

- Không phải anh? Chẳng lẽ là Hồ Giang?   

Ánh mắt Lý Du Nhiên hơi thay đổi, sau đó hừ một tiếng nói.   

- Không... Cũng không phải là bộ trưởng Hồ...   

La Dương Sinh cười khẽ nói:   

- Lâm y sư cứ yên tâm đừng nóng...   

- Cũng không phải Hồ Giang? Vậy là ai?   

Ánh mắt Lâm Nhất Dương chợt lóe lên, cất giọng hỏi.   

- Là tôi...   

Lúc này, một giọng nói truyền từ cửa vào.   

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Lâm Nhất Dương lập tức trắng bệch...