Binh Vương Thần Bí

Chương 1095



Sau khi Từ Khải Liễu nói mấy câu như vậy thì nở nụ cười áy náy với mọi người rồi cùng hai vị Thiên y sư kia đứng dậy chậm rãi đi ra khỏi phòng họp, chỉ để lại đám người của Hội đồng xử lý nguy cơ ngồi lại trố mắt nhìn nhau.   

Giang Khương nhìn bóng lưng của ba vị Thiên y sư chân mày hơi cau một cái, sau đó liền lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhìn về phía mọi người cũng mang vẻ mặt nghi hoặc như mình, nói:   

- Được rồi, nếu Viện trưởng đã nói như vậy thì xem ra chúng ta vẫn phải tiếp tục cực khổ thêm một chút, giải quyết tốt những công việc có liên quan đi...   

Nói tới đây, Giang Khương dừng một chút, thoáng hơi trầm ngâm, sau đó tiếp tục nói:   

- Còn về việc xử lý Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân, chúng ta tạm thời từ từ đã. Dẫu sau việc này cũng nên để Viện trưởng quyết định xử trí. Nhưng hai vị Ủy viên hội đồng viện khác thì chúng ta có thể tiếp tục tiến hành tra hỏi; tranh thủ trong ba ngày này, xử lý cho xong chuyện này và xác định xem rốt cuộc còn có ai tham gia vào chuyện này không. Sau khi điều tra rõ ràng thì đến lúc đó sẽ giao lại cho Viện trưởng để Hội đồng viện xử lý!   

Mọi người nghe Giang Khương nói vậy thì cũng lần lượt gật đầu khen phải. Dẫu sao Giang Khương tuy mới chỉ làm chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ hai ba ngày, nhưng những gì hắn làm mấy ngày nay đều khiến người ta vô cùng kính phục. Hơn nữa Giang Khương an bài sự vụ mấy ngày nay cũng rất chu đáo, cộng thêm không ít người đang suy nghĩ đến chuyện ba ngươi Từ Khải Liễu đột nhiên sám hối ba ngày nên cũng chẳng lòng dạ đâu nói những vấn đề khác nên dĩ nhiên cũng không có ý kiến.   

Thấy tất cả mọi người đồng ý, Giang Khương liền gật đầu, nhìn về phía Chu ý sư nói:   

- Chu lão, nếu hiện tại Viện trưởng vẫn tạm thời không nhúng tay vào chuyện trong viện, vậy thì xử lý những chuyện liên quan, vẫn làm phiền ông cùng với các vị y sư tiếp tục phụ trách một chút...   

- Được...   

Nếu vị trí Phó chủ tịch này còn có thể ngồi nữa mấy ngày, dĩ nhiên Chu y sư không phản đối. Cảm giác gần như nắm hết mọi quyền hành trong viện khiến ông cảm thấy rất hưởng thụ, đó là còn chưa nói có thể làm chức Phó chủ tịch này thêm mấy ngày thì sẽ càng có thể xây dựng được nhiều uy tín trong viện hơn.   

- Vậy tiếp theo, sư phụ vân cần phối hợp với ban Giám sát và các Ủy viên, tiếp tục tiến hành điều tra và kết thúc chuyện lần này... Con cũng sẽ cùng mọi người tiến hành tra hỏi và xử lý...   

- Được... Chắc chắn ta sẽ cố gắng hết sức...   

La lão y sư La Thiên Minh thấy đệ tử mình mặt mũi uy nghiêm ra lệnh đâu vào đấy thì trong lòng đầy trấn an, dĩ nhiên lập tức đáp lời   

Giang Khương thấy La lão y sư La Thiên Minh cũng gật đầu thì quét mắt nhìn mọi người một cái, nói:   

- Mọi người đều nghe rõ rồi chứ? Ba ngày tiếp theo vẫn mong các vị ai giữ vị trí nấy, có vấn đề gì không?   

Thấy Giang Khương quét mắt sang, mọi người vội vàng lắc đầu, bày tỏ không có vấn đề.   

- Tốt lắm... Giải tán...   

Cuộc họp kết thúc, mọi người liền tốp ba tốp năm tản đi. Hồ Giang của ban Giám sát lúc này bước nhanh tới, đẩy xe lăn của Giang Khương chậm rãi đi ra ngoài.   

Còn La lão y sư La Thiên Minh, Dư Trung Tấn của ngoại viện cùng với mấy thành viên ban Giám sát khác lúc này đều ở bên cạnh Giang Khương, cùng đi ra ngoài.   

Họ phụ trách công việc tiếp tục điều tra và tra hỏi, hơn nữa đều tiến hành dưới sự chỉ huy của Giang Khương. Lúc này mặc dù đã kết thúc cuộc họp nhưng họ vẫn phải ở bên cạnh Giang Khương, đợi Giang Khương ra lệnh tiếp theo.   

- Chủ nhiệm Dư... Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, xung quanh khu vực Kim Lăng hẳn sẽ còn tàn dư Cổ Môn, xin ông hãy tiếp tục tiến hành quét sạch bên ngoài... Ngoài ra hãy sắp xếp thỏa đáng cho hai vị Đại vu sư Poragu, nếu họ còn muốn tiếp tục ở lại Trung Quốc du ngoạn tham quan thì tùy họ!   

Ngón tay Giang Khương nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn xe lăn, lãnh đạm nói.   

- Vâng... Chủ tịch... Giờ tôi lập tức đi đốc thúc công tác lục soát liên quan. Hơn nữa sẽ sắp xếp cho hai vị Đại vu sư...   

Lúc này Dư Trung Tấn đã hoàn toàn kính trọng Giang Khương như Thần Minh. Trong tình hình hôm nay mà vẫn có thể tiến vào trong, cứu ba vị Thiên y sư ra, nếu không có Giang Khương, chỉ e ba vị Thiên y sư khó lòng thoát khỏi tay địch. Còn thủ lĩnh ngoại viện như ông cũng khó tránh phải tự trách mình...   

- Vâng... Đi đi! Vất vả rồi...   

Giang Khương gật đầu nói.   

Dư Trung Tấn rời đi, Giang Khương lại nói:   

- Hồ Giang, giờ các anh về ban xem thử tình hình hiện tại, đồng thời chuẩn bị công tác tra hỏi Hồ y sư và Dương y sư,. Chúng ta phải làm xong báo cáo hoàn chỉnh trong vòng hai ba ngày này...   

- Vâng... Chủ tịch....   

Nghe Giang Khương ra lệnh, đám Hồ Giang cung kính gật đầu, sau đó liền sãi bước rời đi, đi hoàn thành công tác liên quan.   

Còn La lão y sư La Thiên Minh lúc này chậm rãi đi tới sau lưng Giang Khương, đưa tay đẩy xe lăn của Giang Khương, từ từ đi về phía trước.   

- Sư phụ... Tình hình Ninh Hán Dân bây giờ như thế nào?   

Ngón trỏ của Giang Khương nhẹ nhàng gõ lên tay xe lăn, chậm rãi nói.   

- Sư phụ cũng vừa mới nhận được tin tức... Đã làm phẫu thuật, có điều vi mất máu quá nhiều, nội tạng tổn thương, vẫn đang hôn mê sâu... Ít nhất phải ba ngày trở lên mới có thể tỉnh lại, có đều tình hình sau này vẫn còn khó nói...   

Nói với Ninh Hán Dân, La Thiên Minh cũng đầy cảm thán. Quan hệ của ông và Ninh Hán Dân cũng khá tốt, thậm chí ban đầu Giang Khương có thể vào được Thiên Y viện là cũng nhờ Ninh Hán Dân ký tên phê chuẩn. Nhưng ông không ngờ Ninh Hán Dân lại đi sai đường đến mức này.   

Giang Khương nhẹ nhàng thở dài, nói:   

- Chuyện Long Sơn năm đó, ông ấy cũng không phải thật sự muốn tham gia, còn lần này mặc dù có tham gia nhưng vào cửa ải cuối cùng, nhờ ông ấy ra tay chặn phe địch mới có thể bảo vệ tính mạng của nhóm Viện trưởng... Cho nên, lần này chuyện xử lý ông ấy thật sự hơi khó nói...   

Nghe Giang Khương nói vậy, La lão y sư La Thiên Minh im lặng một chút, chậm rãi nói:   

- Có điều, cho dù ông ấy không bị xử phạt quá nặng thì vị trí Ủy viên thường vụ Hội đồng viện cũng sẽ không thể nào ngồi nữa...   

La lão y sư La Thiên Minh hơi chần chừ một chút, nói tiếp:   

- Hơn nữa... Cộng thêm Chu Thế Dương, còn thiếu hai Ủy viên thường vụ...   

Giang Khương nghe La lão y sư La Thiên Minh nói vậy thì ngón tay luôn gõ lên tay vịn liền ngừng lại, sau khi nháy mắt một cái, chậm rãi nói:   

- Sư phụ, người muốn sao?   

La lão y sư La Thiên Minh nghe Giang Khương nói vậy liền cười haha, khẽ đưa tay sờ đầu Giang Khương một cái, cười nói:   

- Sư phụ đã từ bỏ hy vọng với cái vị trí này từ rất lâu rồi... Sao còn muốn gì!   

- Ồ?   

Giang Khương khẽ cau mày một cái, sau đó nói:   

- Vậy ý của sư phụ là?   

La lão y sư vừa đi, vừa chậm rãi cười, thở dài nói:   

- Con biết không? Một năm trước sư phụ còn đang nghĩ, đệ tử của sư phụ, chưa tới mười hoặc hai mươi năm nữa có lẽ sẽ có hy vọng ngồi vào cái vị trí mà cả đời sư phụ cũng không có hy vọng ngồi vào kia...   

- Nhưng bây giờ... Sư phụ không ngờ lại nhanh đến như vậy, mới một năm, đệ tử này của sư phụ đã có đủ hy vọng rồi...