Mọi người ai cũng muốn yên tâm ăn tết, nhưng dù sao cũng phải xử lý xong công việc thì mới yên tâm được.
Cho nên, để có thể yêu tâm qua được một năm, tất cả mọi người trong Thiên Y Viện đều khua chiêng gõ trống hoàn thành rất nhiều chuyện mà vì sự kiện phản loạn mà bị trì hoãn.
Phòng làm việc của Thiên Y Viện tại các tỉnh cũng đã cử người phụ trách trở về viện báo cáo tình hình công việc một năm qua. Nhưng mục đích chính của những người này là bởi vì sự kiện phản nghịch xảy ra, cho nên khi về viện báo cáo đồng thời xác nhận xem nội viện có xảy ra vấn đề gì lớn lao hay không.
Vốn sắp xếp công việc báo cáo là do thành viên Hội Đồng Viện phụ trách. Hội Đồng Viện sẽ điều một số người chia nhau tiếp nhận báo cáo từ người phụ trách các nơi. Nhưng bởi vì nhóm người Từ Khải Liễu bị bắt ba ngày, mọi công việc tất nhiên do Chu Hạo Bình an bài.
Khi nhóm người Từ Khải Liễu trở về, tiếp nhận lại Hội Đồng Viện, nhưng cũng không có tinh lực quản những việc cỏn con này. Cách thời gian ăn tết chỉ còn lại hai ngày, chuyện cần làm còn rất nhiều. Đặc biệt tối mai sẽ diễn ra đại hội cuối năm, trong lúc vội vàng, có nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Hội Đồng Viện đã phát ra thông báo. Mấy ngày nay, thông báo của Hội Đồng Viện luôn được người ta chú ý nhất. Đặc biệt mọi người đều nghe nói, Hội Đồng Viện đã tiến hành cuộc họp đầu tiên sau sự kiện phản loạn.
Thông báo sau đó liên quan đến những gì, mọi người đại khái cũng có thể đoán ra được. Cho nên, thông báo vừa ra, trước bản thông báo đã đứng đầy người.
- Ồ, Thứ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương cũng tham gia vào việc này? Đã sợ tội tự sát ngay tại chỗ? Thiên y sư Chu Thế Dương xác định đã phản bội viện, bị phế đi nội khí, hủy bỏ chức Thiên y sư và tư cách Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, bị nhốt trong Trọng ngục suốt đời.
- Hồ Hâm Nguyên, Dương Lợi Dân, hai vị Ủy viên Hội Đồng Viện, y sư nhất phẩm, tham gia sự kiện phản loạn, cũng bị phế bỏ nội khí, hủy bỏ chức vụ y sư nhất phẩm và tư cách Ủy viên Hội Đồng Viện, bị giam lỏng trong Tĩnh viên suốt đời.
Mọi người lắc đầu cảm thán:
- Chậc chậc, quả nhiên không ngoài sở liệu. Hai người này cũng tham gia vào chuyện này.
- Xét thấy công lao của Hội đồng xử lý nguy cơ, trước trao tặng phần thưởng cống hiến và huy chương Thiên y cho Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, tưởng thưởng một trăm ngàn điểm.
- Ôi chao, một trăm ngàn điểm. Tôi nhiều năm như vậy cũng chỉ tích được có hai ba trăm điểm.
Nhìn bảng thông báo, không ít y sĩ rối rít cảm thán. Một trăm ngàn điểm, cho dù không cần làm nhiệm vụ cũng đủ nằm ăn cả đời.
Đọc xong phần khen thưởng, mọi người liền nhìn thấy thông tin thứ ba.
- Tuyển chọn một vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện và hai Ủy viên Hội Đồng Viện.
- Thông qua Hội Đồng Viện thảo luận và đề cử, trước đề cử Ủy viên Chu Hạo Bình, Ủy viên Giang Khương làm Ủy viên Thường vụ Hội Đồng Viện.
Sau khi đọc được tin tức này, ánh mắt của tất cả mọi người đều trợn tròn. Mặc dù trong lòng mọi người đã dự liệu được, một vị Ủy viên thường vụ và một vị Ủy viên Hội Đồng Viện bị rơi đài, tất sẽ được bổ sung vào. Nhưng không nghĩ đến động tác của Hội Đồng Viện lại nhanh như vậy. Hơn nữa người được đề cử còn có cái tên Giang Khương.
- Hai mươi bảy tuổi đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng. Phần lớn chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không cảm thấy kỳ quái. Hai mươi mấy tuổi đã là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, luyện đan sư cao cấp, y sư nhất phẩm, Ủy viên Hội Đồng Viện, Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ.
Mặc dù Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện là cấp bậc tồn tại cao nhất trong Thiên Y Viện, nhưng đối với việc Giang Khương chỉ mới hai bảy hai tám tuổi mà nói thì cũng không cảm thấy quá mức kỳ quái. Dù sao, mọi người đều nhìn thấy rõ công lao của hắn. Nếu không nhờ có hắn đối kháng với đám người Chu Thế Dương, làm sao có thể dẹp yên được như ngày hôm nay.
Một cô gái trẻ sau khi xem xong những thông báo này, cũng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt hiện lên sự buông lỏng, chậm rãi rời đi. Mấy ngày qua, cô cũng rất lo lắng cho tình cảnh của Giang Khương, nhưng bởi vì cấp bậc của cô quá thấp, ngay cả sư phụ của cô cũng không biết cụ thể, chỉ mơ hồ nghe nói một số việc mà thôi.
Cho đến bây giờ, nhìn thấy bảng thông báo, cô mới thật sự yên tâm.
Chẳng qua trong lòng cô lại cảm thấy phiền muộn. Bởi vì Giang Khương đã càng lúc càng xa cô.
Lúc này Giang Khương cũng khá bận. Sau khi gặp mặt Tiểu Bảo và hai người Tuyên Tử Nguyệt, liền lo đi làm chuyện mà Từ Khải Liễu giao phó. Chuyện này phải được chấm dứt tạm thời vào ngày hôm nay, vì ngày mai sẽ là ngày tổng kết cuối năm. Nếu chuyện này còn chưa ổn, tổng kết sẽ không được diễn ra suôn sẻ.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống bờ sông Tần Hoài. Bên cạnh bờ sông, những đôi tình nhân nắm tay nhau chậm rãi tản bộ, khiến cho mùa đông có chút lạnh tăng thêm mấy phần ấm áp.
Tại một quán trà cạnh sông Tần Hoài, Giang Khương đang ngồi đối diện Giang Nguyệt Minh.
Giang Khương cố ý mang đến Thanh Tâm Trà. Mùi trà nhẹ nhàng khiến cho gương mặt Giang Nguyệt Minh thoáng hưng phấn một chút.
Bưng ly trà để lên miệng, nhẹ nhàng ngửi một cái, lúc này mới hài lòng nhấp một ngụm.
Sau khi hớp một ngụm, nuốt nhẹ xuống, Giang Nguyệt Minh không khỏi tán thưởng:
- Quả nhiên là trà ngon.
Giang Khương cười nói:
- Thích thì mang về một chút. Anh đã cố ý chuẩn bị hai cân, cho Nguyên Bân tổ sư và…Bọn họ chia nhau mỗi người một ít.
Giang Nguyệt Minh nhìn thẳng Giang Khương, sau đó đặt ly trà xuống, cười nói:
- Hay là anh tự tay đưa cho bọn họ đi.
Ánh mắt Giang Khương chớp động, cũng không nói gì, im lặng một chút rồi mới nói:
- Liên quan đến sự kiện lần này, anh nghĩ hẳn em cũng đã biết rõ. Không biết mọi người có hài lòng với xử lý tình huống lần này không?
Giang Nguyệt Minh khẽ cười:
- Thật ra cũng chẳng chênh lệch gì nhiều. Những người nên truy cứu trách nhiệm năm đó cũng đã gánh tội. Vốn mục đích bên em ra mặt tạm thời cũng chính là cái này. Còn tình huống cụ thể, còn phải xem tổ sư gia nghĩ như thế nào.
- Nhưng sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu. Về sau chẳng qua chỉ là nhìn xem tình huống phát triển quan hệ giữa Thiên Y Viện và Tuyệt Y Đường cùng với quyết định của tổ sư gia mà thôi.
- Dĩ nhiên, những thứ này tạm thời không quan trọng. Quan trọng nhất chính là, ngày mốt là hết năm, em sẽ đến chỗ ông nội một chuyến.
Nghe xong, ánh mắt Giang Khương hơi chớp động một chút.