- Máy bay đã vào trạng thái bay ổn định, giờ mọi người đã có thể tháo dây an toàn,tự do hoạt động rồi.
Trong loa truyền tới giọng nói đầy từ tính của cơ trưởng, khiến mọi người lập tức vui vẻ.
Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, chậm rãi đi đến bên cạnh Diêu Nhất Minh, hơi khom người, trong cặp mắt đẹp tràn đầy nhu tình, ngọt ngào nói:
Diêu Nhất Minh nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo. Anh rất dễ dàng cảm nhận được ý định thân cận đặc biệt nào đó trong mắt đối phương. Trong lòng anh lóe lên chút vui vẻ, sau đó tùy tiện nhìn về phía chiếc xe đẩy, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn xuyên qua khe hở chỗ nút áo sơ mi của đối phương nhìn thấy vòng ngực nõn nà của đối phương.
-Ừừ...
Trong lòng Diêu Nhất Minh khẽ run lên, lại giương mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo kia một cái rồi mỉm cười nói:
- Cho tôi một ly rượu vang.
Giống như cảm nhận được chút khác biệt trong nụ cười của đối phương, trên mặt nữ tiếp viên hàng không thoáng ửng hồng, giọng nói càng ngọt ngào hơn:
- Được, Diêu tiên sinh, xin đợi một lát.
Diêu Nhất Minh nhìn thấy cổ tay tinh tế như ngọc của đôi phương nhấc chai rượu vang lên thì cảm thấy miệng mình khô khốc, có điều vừa nhìn thấy đối phương cầm ly lên chuẩn bị rót rượu thì đột nhiên giật mình, vội vàng lên tiếng, nói:
- Chờ một chút hay là cho tôi đổi thành một ly cà phê đi!
-Ồ?
Nghe vậy, tiếp viên hàng không sững sốt một chút, sau đó liền cười ngọt nói: - Vâng!
Diêu Nhất Minh ngồi trên chiếc ghế da thật thoải mái, đưa tay nhẹ nhàng ấn nút, hơi điều chỉnh độ cao của lưng tựa, nhìn cặp chân dài mê người đang được bó trong chiếc váy ngắn của nữ tiếp viên hàng không đang bước đến. Anh ta khẽ cười một tiếng, sau đó cầm ly cafe chậm rãi đưa lên miệng, cảm thụ mùi vị cafe đậm đà lan tràn trong miệng, hài lòng gật đầu một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh hiểu rất rõ suy nghĩ nào đó trong mắt đối phương. Tuy những thành viên tổ bay này chỉ là thành viên vòng ngoài nào đó trực thuộc ngoại viện, thậm chí cũng không rõ các cô có thực sự nằm trong cơ cấu nào hay không, nhưng là tiếp. viên hàng không trên chiếc phi cơ riêng phục vụ tầng cao của Thiên Y viện thế này thì đều biết rõ độ cao và đẳng cấp của nhóm người mình như thế nào.
Mặc dù mình chỉ là một tùy tùng phục vụ bên cạnh ông chủ nhưng cũng đã đủ để tim đối phương đập thình thịch, có suy nghĩ đặc biệt rồi.
Và rõ ràng, đối phương cũng có tư cách làm mình rung động, thậm chí là ban nấy suýt chút nữa đã khiến mình quên mất chức trách. Uống một ly rượu vang sẽ không gây ra trở ngại gì quá lớn.
Nhưng mình đi bên cạnh ông chủ là để phục vụ ông chủ, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào, càng không thể để ông chủ có chút gì không vui. Vẫn may là mình đã phản ứng lại kịp. Uống rượu là chuyện mình làm trước khi đi ngủ, còn bây giờ trong tình huống bất cứ lúc nào cũng có thể cần mình phục vụ thì tuyệt đối không được.
Những đám mây trắng ngoài cửa giống như cây kẹo bông lớn, lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung cách đó không xa. Dưới ánh mặt trời soi chiếu giống như được độ lên một tầng kim quang nhàn nhạt.
- Ba, lát nữa con muốn xem sư tử, con cọp, còn cả ngựa vẫn, rồi cả thật nhiều thật nhiều linh dương và linh dương đầu bò nữa...
- Được được, xem hết, xem hết...
Diêu Nhất Minh nghe thấy bên tài truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của ông chủ thì trong mắt lộ ra ý cười hâm mộ. Sau khi anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, theo bản năng đưa tay sờ bình ngọc nhỏ trong túi mình, trong mắt dần dần toát ra một tia kiên nghị.
Ông chủ có ngày hôm nay cũng dựa vào sự phấn đấu và liều mạng của bản thân hắn, chỉ cần cố gắng, sau này nhất định cũng có cơ hội. Ông chủ là một người rất trọng tình cảm, chỉ cần mình có thể luôn lấy được sự tín nhiệm của hắn, vậy thì ông chủ chắc chắn sẽ không để thình chịu thiệt. Sau này đan dược tu luyện và tài nguyên trong viện mình cũng sẽ không thiếu.
Cộng thêm sau này ít nhất ông chủ sẽ chấp chưởng vị trí quyền lực cao nhất trong viện ba bốn chục năm. Nếu có cơ hội như vậy mà mình còn không thể nổ lực leo lên được thì hơi vô dụng quá rồi.
Say gối đầu trên gối mỹ nhân, tỉnh năm quyền thiên hạ.
Có lẽ chỉ cần hai, ba mươi năm nữa mình cũng có thể như vậy. Nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp toát ra xuân quang mê người ban nãy, Diêu Nhất Minh khế cười một tiếng, những thứ này sau này mình cũng sẽ có.
- Nhất Minh, liên lạc với Ban liên lạc bên ngoài bảo họ tìm cho tôi hai con hổ, đúng rồi, còn phải có cả mấy con hổ con nữa, phải chuẩn bị xong cho Tiểu Bảo trước khi chúng ta đến.
Nghe giọng nói bất đắc dĩ của ông chủ truyền đến, Diêu Nhất Minh vội vàng đáp một tiếng, sau đó liền lấy ra điện thoại vệ tinh, bắt đầu liên lạc với Ban liên lạc
bên ngoài.
Lúc này trong khoang phục vụ của máy bay, hai nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên ghế, chụm đầu với nhau, khẽ cười bàn luận.
- Thế nào? Diêu tiên sinh đó thật sự không tệ đúng không? Một nữ tiếp viên hàng không cười hì hì nhìn đồng nghiệp nói: - Nếu cậu không lên, tớ lên đấy!
- Hừ, ai tranh với cậu chứ. Muốn đi thì cậu đi đi. Anh ta chỉ là một thư ký quèn thôi mà.
Nữ tiếp viên hàng không khác thấp giọng hừ một tiếng nói:
Nghe vậy, đôi mắt của nữ tiếp viên hàng không đầu tiên bắt đầu lóng lánh, mặt nhìn xuống đất nói:
- Nếu Trưởng ban Giang vẫn chưa có vợ thì tốt biết mấy. Anh ấy vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại yêu vợ nữa. Hơn nữa đây là lần đầu tiên tớ thấy một người uy phong như anh ấy. mấy vị khách trước giờ chúng ta phục vụ toàn mấy ông bà già, chưa từng thấy ai đẹp trai như anh ấy, tùy hứng như anh ấy.
- Chậc chậc, cậu đừng mơ nữa. Cậu nhìn Tuyên tiểu thư, Phan tiểu thư, còn cả Eve tiể thư ngoài kia đi. Cậu có thể so với người ta à? Các cô ấy đều chỉ là bạn gái thôi đấy. Cậu thành thật đi quyến rũ thư ký Diêu kia đi. Tớ thấy Thư ký Diêu kia cũng có tương lai lắm đấy. Chỉ cần cậu có bản lĩnh, sau này cứ chờ mà thê tùy phu quý đi!
- Được rồi được rồi, biết rồi. Nhưng tớ vẫn thích Trưởng ban Giang cơ, cho dù làm vợ nhỏ cũng được, như vậy thì đời này cũng thỏa mãn rồi.