Lưu Phong dù sao cũng là Môn chủ Cổ Môn. Cha con Tề gia cũng là môn hạ vừa mới đầu quân gần đây, tất nhiên không thể để hai cha con này dính phải họa Sơn Trường đại nhân nhà mình gieo ra.
Tề gia ở bên ngoài có lẽ cũng có chút thể diện, nhưng trong Cổ Môn, nếu thật sự chọc giận Tôn Diệu Nguyệt hoặc hai đệ tử cô ấy yêu quý nhất thì chết chắc rồi. Cổ Môn không giống với Thiên Y viện kia. Người của Cổ Môn làm việc ngang ngược, không thể so với Thiên Y viện quy định sâm nghiêm. Nhìn thấy chút lạnh lẽo đang bắt đầu bốc lên trong mắt Từ Thanh Linh, Lưu Phong liền biết cha con Tề gia đã khiến vị đại tiểu thư này tương đối không vui rồi.
Nếu thật sự cứ để mặc cuyện này, khiến vị đại tiểu thư này tức giận thì cha con Tề gia có thể sống qua ngày mai hay không đúng là chuyện khó nói. Tuy Từ Thanh Linh Đại tiểu thư vừa mới vào Cổ Môn không lâu, nhưng chỉ cần Từ Thanh Linh đại tiểu thư truyền ra ngoài vài suy nghĩ, đảm bảo chỉ cần cha con Tề gia bước ra khỏi cánh cổng Tổng đàn Cổ Môn, mấy thanh niên kia của Cổ Môn sẽ khiến họ không thể chịu nổi.
Thậm chí đụng phải mấy tên tính tình hung ác ngang bướng, trên dưới Tề gia trong vòng ba đến năm ngày sẽ bị ôn dịch, cả nhà chết sạch cũng không phải chuyện không thể.
- Tề Lãng à, tâm ý của mọi người tôi hiểu, nhưng giờ tôi đang bận, không thể giữ mọi người lại lâu. Tôi có chuyện cần nói với Sơn Trường đại nhân, mọi người về trước đi!
Nghe Lưu Phong nói vậy, hai cha con Tề gia đang đắm chìm trong ảo tưởng lúc này mới hoàn hồn. Tuy không nỡ ra về như vậy nhưng với mệnh lệnh của Môn chủ Cổ Môn, hai người vẫn không dám không tuân. Mặc dù họ không hiểu vì sao Lưu Phong lại đột nhiên hạ lệnh đuổi khách nhưng Tề Lãng vẫn vội vàng dẫn Tề Nhạc Minh từ giả Môn chủ và Sơn Trường đại nhân.
Từ Thanh Linh thấy hai người ra ngoài cửa mà Tề Nhạc Minh kia còn nuối tiếc quay đầu lại nhìn một cái thì chút sương mù màu đen vốn đã tiêu tan kia bỗng càng dày đặc hơn.
- Sơn Trường đại nhân, hiếm khi cô tới văn phòng của tôi một chuyến. Hôm nay bị ngọn gió nào thổi tới đây vậy? không phải thật sự định chọn rể cho hai cô nhóc này đấy chứ?
Sau khi Lưu Phong dặn thư ký pha trà cho ba người thì ngồi xuống, trêu ghẹo Sơn Trường đại nhân.
- Hừ, ông thật sự nghĩ rằng tôi có thể nhìn trúng cái tên mặt trắng kia đấy à?
Sơn Trường đại nhân vẻ mặt khinh thường, tư thái hấp dẫn ngồi xuống bên cạnh. Cô rất bất mãn ngẩng đầu nhìn hai đệ tử không nghe lời của mình, hừ giọng nói:
- Hai đệ tử này của tôi tuy bất tài nhưng không phải dạng cho mèo nào cũng có thể xứng với bọn nó. Kể ra cũng trách Môn chủ ông đấy!
- Trách tôi? Sao lại trách tôi?
Lưu Phong mặt đầy ngạc nhiên, cười vẫy tay ra hiệu cho Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ ngồi xuống, vừa nói.
- Dĩ nhiên trách ông rồi. Ông là Môn chủ Cổ Môn ta, nhưng ông nhìn cả Cổ Môn ta đi, giờ có được mấy thanh niên có thể nhìn được chứ? Khiến cho hai đệ tử này của tôi giờ ngày nào cũng nhớ mãi không quên Giang Khương kia. Chẳng lẽ ông thật sự định để đệ tử chân truyền của bổn Sơn Trường đại nhân tôi đây đi làm nhỏ cho Giang Khương kia thật à?
Sắc mặt Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ ở bên lại biến thành màu đen, nhìn vẻ mặt như cười như không của Môn chủ đại nhân bên cạnh, lúc này Lý Tiểu Vũ luôn chưa lên tiếng cuối cùng không nhịn được nữa, cau mày nói:
- Sư phụ, người đừng nói như vậy nữa có được không?
Lưu Phong thấy vị Sơn Trường đại nhân này sắp dẫn dắt hai đệ tử của cô làm loạn văn phòng mình bèn vội vàng giảng hòa:
- Được rồi, được rồi. Chuyện này đúng là phải trách bổn Môn chủ lãnh đạo bồi dưỡng không tốt, thế hệ trẻ trong môn thực sự không ai có thể so được với vị Giang Khương kia, cũng khó trách Thanh Linh và Tiểu Vũ không thích được ai cả. Sai là ở bổn môn chủ, sai là ở bổn môn chủ.
Lưu Phong vất vả lắm mới khiến ba sư trò này bình yên lại, lúc này mới mặt mày nghiêm túc nói với Tôn Diệu Nguyệt:
- Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì?
Sơn Trường đại nhân trông có vẻ nghiêm túc, tư thái ưu nhã nâng ly trà lên nhẹ nhàng nhấp một miếng, không còn bộ dạng cổ quái ban nãy nữa mà nghiêm nghị nói:
- Tôi nhận được tin, Thiên Y viện và Thiên Y viện giờ rất có khả năng cùng phe với nhau. Lý Nguyên Bân của Tuyệt Y Đường quay về Thiên Y viện để thăm viếng bạn bè gì đó. Nghe nói có biểu hiện rất gần gũi với nhóm Từ Khải Liễu. Ông đã nghe thấy chuyện này chưa?
- Chuyện này tôi đã biết rồi.
Nói đến chuyện chính sự, lúc này trên mặt Lưu Phong dần toát ra sự uy nghiêm, không hề còn bộ dạng tùy ý ban nãy, trầm giọng nói:
- Tiền nhân hậu quả của chuyện này, tôi đã cho người đi điều tra. Đúng là hơi cổ quái. Lý Nguyên Bân Tuyệt Y Đường này rõ ràng
không thể có quan hệ quá gần gũi với Thiên Y viện. Nhưng lần này lão ta lại chủ động đề xuất trở về Thiên Y viện thăm bạn bè, hơn nữa còn rất thân thiết, chắc chắn là không bình thường.
Tôn Diệu Nguyệt chậm rãi gật đầu. Cô yên lặng không nói lại nâng ly trà lên chậm rãi nhấp một miếng. Một lúc sau, cô nhìn Lưu Phong phía đối diện, thở dài nói:
- Lần này phiền phức rồi!
- Ừm, đúng là hơi phiền phức!
Sắc mặt Lưu Phong cũng nghiêm nghị gật đầu.
Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ ở bên cũng đều biết, chuyện lần này thật sự hơi phiền phức. Trên thực tế, nếu Tuyệt Y Đường không có quan hệ tốt với Thiên Y viện, Cổ Môn sẽ khá vui mừng. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, đây là đạo lý ngàn năm không đổi, và thực sự cũng rất có lý.
Ít nhất, sau khi Cổ Môn biết Tuyệt Y Đường tồn tại, tuy kinh ngạc vì tổ chức này có thể ẩn nấp im hơi lặng tiếng bao nhiêu năm như vậy, nhưng cũng chẳng có gì là không vui cả. Về sau họ lại tra ra đường chủ đương nhiêm của Thiên Y viện có quan hệ cha con với Giang Khương, điều này cũng không khiến mọi người của thấy Thiên Y viện và Tuyệt Y Đường rất có khả năng sẽ cùng phe với nhau.
Nhưng giờ, tình hình đã lặng lẽ đảo lộn. Là ông chủ đứng sau Thiên Y viện, lại đích thân đến thăm Thiên Y viện, hơn nữa thái độ thân cận, chỉ e lần này thật sự có vấn đề rồi.
- Xem ra Lý Nguyên Bân chắc chắn có chuyện cần nhờ Thiên Y viện, nếu không sao có thể chủ động thân cận với Thiên Y viện?
Lúc này, cha con Tề gia vừa ra khỏi Tổng đàn Cổ Môn, vẻ hưng phấn trên mặt còn chưa tiêu tan. Lần này Tề Lãng đặc biệt dẫn con trai tới bái kiến Môn chủ Cổ Môn là muốn hai bên quen mặt trước, sau đó kéo gần quan hệ với Môn chủ, nhưng không ngờ lại gặp được cơ hội như thế này.
Mặc dù chuyện này e là vẫn chưa quá chắc chắn, nhưng cũng đủ để hai cha con vui mừng, giống như một tên ăn mày gặp được cơ hội trúng được năm triệu tệ, tuy khả năng không lớn nhưng cũng đủ để họ vui mừng rồi.
Đặc biệt là Tề Nhạc Minh. Thật ra hắn cũng đã mơ hồ biết thân phận của hai vị này. Y vừa nghĩ đến quan hệ giữa hai vị này với Giang Khương kia thì tim bắt đầu đập rộn ràng rồi. Giang Khương cướp Tuyên Tử Nguyệt của hắn, nếu lần này thật sự được Sơn Trường đại nhân bật đèn xanh, cưới được một trong hai người thì thật sự đã lấy lại được thể diện rồi.
Chẳng lẽ tư chất của mình kém hơn Giang Khương kia sao? Chẳng qua chỉ không đủ tài nguyên thôi. Nếu mình thật sự thành rể hiền của Sơn Trường đại nhân, sau này tu luyện còn sợ thiếu tài nguyên đan dược sao?
- Nhạc Minh, về nhà chúng ta đi nghe ngóng thử sở thích của vị Sơn Trường đại nhân này đi. Nếu thật sự có được cơ hội thế này thì không thể nào bỏ qua được.
Tề Lãng mặt mày hưng phấn nghiêm túc dạy dỗ con trai mình.
Lúc này dĩ nhiên Tề Nhạc Minh cũng tràn đầy hưng phấn, hứa:
- Cha đúng là anh minh!
Hai cha con mặt mày hí hửng đủng đỉnh trở về nhà.
Lúc này Giang Khương không hề biết có người bắt đầu có ý định đào góc tường nhà hắn. Lúc này hắn đang bắt đầu toàn lực giải quyết vấn đề khó thăng tiến nội khí và tích lũy năng lượng.
Cả một vốc Hồng Vân Đan chui vào bụng mình cứ như không cần phải mua bằng tiền. Nếu người khác nhìn thấy chắc là hộc cả máu. Hồng Vân Đan mặc dù không trân quý như Đan dược siêu phẩm, nhưng cũng không phải là thứ người bình thường có thể dùng nổi.
Cho dù là Ủy viên Hội đồng Thiên Y viện, một năm có thể dùng mười mấy hai mươi viên Hồng Vân Đan đã tương đối xa xỉ rồi. Kiểu như Giang Khương, gần như một ngày 3 bữa Hồng Vân Đan, thỉnh thoảng còn thêm một viên Thanh Vân Đan, nếu để cho những người khác biết chắc là muốn đập đầu vào tường của Thiên Y viện mà chết mất.
Dĩ nhiên, cho dù có nền tảng như Giang Khương, tiêu xài như vậy cũng không chịu nổi. Một hai ngày dùng 3 viên Hồng Vân Đan hắn còn có thể cố được, chứ kéo dài hai ba tháng thì chắc chắn phải phá sản. Cho dù điểm của hắn có nhiều đến kinh người thì cũng chẳng chống đỡ nỗi chứ đừng nói là còn cả Thanh Vân Đan nữa.
Cho nên, rất nhiều thành viên Hội đồng viện cũng phát hiện, sau khi đồng chí Ủy viên thường vụ Giang này đi du lịch bên ngoài một vòng trở về dường như đột nhiên chăm chỉ hơn rất nhiều, lại bắt đầu vào Phòng luyện đan rồi.
Mọi người đều hy vọng đồng chí Ủy viên thường vụ Giang nghỉ ngơi một chút, đợi trạng thái tốt rồi hẵng đi luyện chế đan dược vẫn hơn.
Lập tức có người đến khuyên bảo hắn.
La lão y sư La Thiên Minh bóng gió:
- Giang Khương à, con làm Ủy viên thường vụ Hội đồng viện lâu như vậy, trừ lần đầu tiên đi các ban ngành một lần thì chưa đến thêm lần nào nữa. Tuy ban Giáo dục và đào tạo có sư phụ thì không có vấn đề gì lớn, nhưng ban Hậu cần và Liên lạc bên ngoài kia, con cũng phải đi xem thử chứ, đừng cứ ru rú trong phòng luyện đan. Nếu không, người khác nhìn thấy lại nói con làm Ủy viên thường vụ mà quá buông tay, có phải không?