Binh Vương Thần Bí

Chương 1215: Cái giá này sao mà chi trả nổi? 



Giang Khương đích thân phẫu thuật mặc dù khiến không ít người đáy lòng âm thầm hoài nghi, nhưng thấy bộ dạng cung kính và tin tưởng của hai vị chuyên gia không biết tên, cộng thêm gương mặt đầy hưng phấn mong chờ của Giám sát Trương kia thì lúc này trong lòng ai nấy cũng đều dấy lên sự mong chờ. Chẳng lẽ mấy năm nay Giang Khương thật sự không những có được địa vị kinh người, thậm chí ngay cả kỹ thuật cũng tiến bộ. Chỉ trong vòng mấy năm hắn đã đạt đến mức khiến tất cả mọi người đều kính phục? 

 Hồ lão phu nhân thấy bên này đang sắp xếp chuẩn bị thì trong lòng thấp thỏm, không kìm được kéo Chủ nhiệm Cù sang một bên lén hỏi thăm. 

 - Hồ lão phu nhân bà đúng là hỏi đúng người rồi! 

 Chủ nhiệm Cù lúc này cũng cười khổ, thấp giọng nói: 

 - Đừng nói Giang Khương, ngay cả hai chuyên gia già kia tôi cũng chưa từng nghe nói đến. Rốt cuộc vị Ủy viên thường vụ Giang này có làm được không, chắc bà đi hỏi thử vị Giám sát Trương kia thì chắc hơn. 

 Sau khi dứt lời, Chủ nhiệm Cù thấy vẻ mặt lo lắng của Hồ lão phu nhân, lại nghĩ đến những gì mình thấy ban nãy thì lại vội vàng an ủi: 

 - Có điều phu nhân không cần phải lo lắng quá, dù sao Ủy viên thường vụ Giang cũng là đệ tử của Hồ lão. Nhìn cậu ấy từ cách xa vạn dặm dẫn người đi máy bay tới chắc chắn sẽ không để Hồ lão xảy ra vấn đề gì đâu. Hơn nữa thân phận của vị Giám sát Trương kia là thật, đó là Giám sát cao cấp của Bộ y tế. Ông ấy còn cung kính và sùng bái Ủy viên thường vụ Giang như vậy, tôi đoán chuyện này vẫn rất đáng tin đấy! 

 - Đáng tin? 

 Nghe thấy vậy, Hồ lão phu nhân vốn hơi buồn rầu lập tức trở nên phấn chấn. 

 - Ừm, có lẽ là đáng tin! 

 Chủ nhiệm Cù vất vả lắm mới an ủi được Hồ lão phu nhân, sau khi nghĩ trước nghĩ sau, chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không kìm được vội vàng đi tìm vị Giám sát Trương kia. 

 - Cái gì? Các anh muốn ở bên học hỏi à? 

 Nhìn nụ cười khan của Chủ nhiệm Cù, Trương y sĩ hơi nhíu mày một cái nói. 

 - Đúng đúng, Giám sát Trương, ngài cũng biết mà. Cơ hội học hỏi tốt như vậy, dĩ nhiên chúng tôi cũng muốn đứng bên học hỏi để nâng cao một chút. Điều này sẽ rất tốt cho sự phát triển của khoa ngoại mạch máu não chúng tôi sau này. Ngài xem thử có thể đánh tiếng với Ủy viên thường vụ Giang đó không? 

 Mặt Chủ nhiệm Cù nở nụ cười lấy lòng. Gã thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này. Gã biết rõ đây chính là ca phẫu thuật mà bệnh viện xếp hạng nhất trong nước cũng không dám đảm bảo tỷ lệ thành công 3-40% trở lên. Nhưng ca phẫu thuật hiện nay, nhìn ý của mọi người, tuy Ủy viên thường vụ Giang không nói nắm chắc 100% nhưng ít nhất tỷ lệ thành công cũng phải 90% trở lên. Cơ hội này dù đặt lên ai thì người đó cũng muốn đi xem thử. 

 Trương y sĩ nhìn nụ cười lấy lòng của Chủ nhiệm Cù, chân mày hơi nhíu lại. Ông suy nghĩ một chút, liền nói: 

 - Như vậy đi, tôi đi xin phép Ủy viên thường vụ Giang, nếu cậu ấy đồng ý thì các anh có thể xem toàn bộ quá trình phẫu thuật, nếu không... 

 - Dĩ nhiên, dĩ nhiên làm phiền ngài, thật là làm phiền ngài! 

 Chủ nhiệm Cù thấy Giám sát Trương này đồng ý liền cười thỏa mãn nói: 

 - Cái này, cho dù không thể ở bên cạnh học hỏi thì chúng tôi xem qua camera hiện trường cũng được! 

 - Được, đợi tôi đi xin phép thử cái đã! 

 Trương y sĩ thấy Chủ nhiệm Cù không hề được voi đòi tiên cũng cười, nói: 

 - Có thể thấy Ủy viên thường vụ Giang đích thân mổ thực lực là chuyện hiếm có. Nếu các anh thật sự có thể học được một hai chiêu chính là hưởng thụ to lớn trong cuộc đời các anh rồi đấy! 

 - Vâng, vâng! 

 Mặc dù nghe thấy trong lòng có vài suy nghĩ khác nhưng ngoài mặt Chủ nhiệm Cù vẫn lộ vẻ vinh hạnh. 

 Đợi khi Trương y sĩ đi xin phép rồi, bác sĩ trẻ tầm 30 tuổi luôn đi theo bên cạnh Chủ nhiệm Cù lúc này không nhịn được bỉu môi. Thấp giọng nói: 

 - Chủ nhiệm cũng làm quá rồi. Trong giới ngoại khoa mạch máu não ngài cũng là nhân vật hàng đầu. Cho dù họ thật sự giỏi thì chắc gì đã giỏi hơn ngài được bao nhiêu? Cái gì mà học được hai chiêu đã là hưởng thụ to lớn trong đời rồi! 

 Chủ nhiệm Cù khẽ trợn mắt nhìn cấp dưới của mình, thấy xung quanh không có ai chú ý liền thấp giọng nói: 

 - Đừng nói lung tung. Trên đời này núi cao còn có núi cao hơn. Trước khi nhìn thấy sự thật thì không ai có thể nói không đúng! 

 - Vâng vâng, đúng vậy, cho nên chúng ta phải xem thật nghiêm túc! 

 Bác sĩ trẻ này thấy trong mắt Chủ nhiệm Cù không có ý trách cứ lắm liền thấp giọng cười nói. 

 - Không phải là xem, là học hỏi! 

 Chủ nhiệm Cù khẽ hừ một tiếng, nói. 

 - Vâng, vâng, học hỏi, học hỏi! 

 Bác sĩ trẻ này cũng cười ha ha gật đầu liên tục cười đáp lời. 

 Trương y sĩ xin ý kiến của Giang Khương một tiếng. Với mấy chuyện không quan trọng này Giang Khương dĩ nhiên không ngăn cản, chỉ cần đừng ở bên vướng tay vướng chân thì liền đồng ý với phương thức để họ xem qua camera trong phòng phẫu thuật. 

 Sau khi Trương y sĩ nhận được sự đồng ý của Giang Khương đang định đi trả lời nhóm Chủ nhiệm Cù thì thấy hai mẹ con Hồ gia đứng nhìn mình muốn nói lại thôi. Ông lập tức khẽ mỉm cười, tiến lên hỏi: 

 - Hồ phu nhân, không biết có chuyện gì không? 

 Lập tức Trương y sĩ liền bị Hồ lão phu nhân mặt đầy cung kính kéo sang một bên. 

 Trương y sĩ vô cùng khách khí với vị sư mẫu của Ủy viên thường vụ Giang này. Ông lập tức cười hỏi nguyên cố. 

 Trương y sĩ nghe Hồ lão phu nhân dè dặt hỏi thăm thì không nhịn được cười. Người thế tục không biết tình hình Thiên Y viện, lo lắng như vậy cũng bình thường. Ông lập tức cười trấn an nói: 

 - Hồ phu nhân yên tâm. Y thuật của Ủy viên thường vụ Giang ở Trung Quốc chúng ta trừ một vài người thì không mấy ai có thể sánh được rồi. Ca phẫu thuật có khó hơn nữa mà có Ủy viên thường vụ Giang mổ chính thì chắc chắn Hồ lão y sư sẽ không sao đâu! 

 Mẹ con Hồ gia thấy Trương y sĩ mặt hiền hòa giải thích thì cuối cùng cũng Hồ phu nhân yên tâm. Nhưng Hồ lão phu nhân chần chừ một chút rồi vẫn hỏi: 

 - Vậy bác sĩ Trương, tôi còn có một chuyện muốn thỉnh giáo một chút! 

 - A? Còn có chuyện gì? 

 Trương y sĩ ngạc nhiên nói. 

 - Cái đó... bác sĩ Trương, tôi từng nghe bác sĩ già kia nói muốn ca phẫu thuật này thành công, dùng cái Hồi Xuân dịch gì đó thì có thể giúp ông lão nhà tôi có 50% hy vọng hồi phục. Không biết... hồi phục này là thế nào? 

 Nhìn vẻ mặt đầy khao khát của hai mẹ con, ngay cả nhóm Chủ nhiệm Cù bên kia cũng loáng thoáng nghe thấy, mặt đầy tò mò nhìn sang. Trương y sĩ cười khổ sau đó giải thích: 

 - Khôi phục chúng tôi nói dĩ nhiên là hoàn toàn bình phục, nói cách khác là khôi phục tình trạng trước khi phát bệnh! 

 - A?! 

 Trương y sĩ vừa nói xong, hai mẹ con Hồ gia mặt đầy chấn động và hưng phấn. Ngay cả đám Chủ nhiệm Cù đứng bên cũng mặt đầy kinh hãi. Chuyện này hơi dọa người quá thì phải? 

 Với tình hình của Hồ lão y sư, cho dù phẫu thuật thành công có thể giữ được tánh mạng, khôi phục ý thức cũng đã tương đối khá rồi. Nếu thật sự hồi phục tốt thì cũng có thể hoạt động tay chân một chút, chỉ bán thân bất toại đã là kỳ tích rồi. Chuyện hoàn toàn bình phục như trước khi phát bệnh làm sao có thể? 

 Mặc dù nhóm Chủ nhiệm Cù thật sự sợ hết hồn, nhưng mẹ con Hồ gia thì không biết rốt cuộc khó khăn nhường nào. Dù sao nếu Trương y sĩ có lòng tin và chắc chắn như vậy, trong lòng họ đều vui mừng. Họ đâu dám nghĩ sẽ có chuyện tốt như vậy chứ! 

 Lúc này Hồ Vũ Bân đột nhiên nhớ ra gì đó, sau đó lại vội vàng hỏi: 

 - Bác sĩ Trương, vậy xin hỏi cái Hồi Xuân dịch kia chẳng lẽ thật sự rất đắt sao? 

 Nghe thấy câu hỏi này, lúc này Hồ lão phu nhân đứng bên cũng căng thẳng, nhìn chằm chằm Trương y sĩ, hy vọng nghe được một con số không quá dọa người. dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến bệnh tình người bạn đời của bà, quyết định sau này người ban đời của bà sẽ khôi phục tình hình. 

 Trương y sĩ nhìn vẻ mặt đầy căng thẳng của hai mẹ con cùng với bộ dạng vểnh tai lên của đám Chủ nhiệm Cù liền cười khổ, suy nghĩ một chút sau đó nói: 

 - Giá cả cụ thể của Hồi Xuân dịch tôi không biết. Tôi cũng không thể nói quá rõ. Nhưng thật sự đúng là tương đối đắt tiền! 

 Hồ Vũ Bân đưa tay đẩy gọng kính của mình, sau đó khó khăn nuốt nước miếng một cái, nhìn Trương y sĩ, nói: 

 - Vậy đắt nhường nào? 

 - Ừm, nghe nói nguyên liệu để làm Hồi Xuân dịch này rất kiếm, cho nên sản lượng không hề cao; mặc dù hiệu quả cũng tương đối tốt. Nhưng tôi chưa thấy nhiều người dùng đên lắm. Ngoài giá cả đắt tiền ra, số người biết đến sự tồn tại của loại thuốc này cực ít. Ngay cả hiện tại, cũng chỉ có Vân lão và Bạch lão của Bộ chính trị cùng với Lý tiên sinh HongKong và cha của Mã tiên sinh nội lục là đã dùng qua thôi. 

 Trương y sĩ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mấy người trước mặt liền thở dài, nói: 

 - Cho nên, giá của Hồi Xuân dịch thông thường rất khó nói rõ. Thậm chí tôi cũng chỉ biết đại khái. Lý tiên sinh và Mã tiên sinh đã 

 trả gần hoặc hơn trăm triệu cho thuốc trị liệu của họ! 

 Trương y sĩ vừa nói xong sắc mặt hai người lập tức cứng đờ. Mấy cái tên này tuy Trương y sĩ không nói rõ là ai, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút mọi người cũng liền biết ngay là ai. 

 Sắc mặt Hồ lão phu nhân lập tức ảm đạm, lảo đảo như muốn ngã. Một trăm triệu thì ai mà dùng nổi? 

 Hồ Vũ Bân thấy vậy vội vàng đỡ Hồ lão phu nhân sắc mặt đang nhợt nhạt. Trương y sĩ liền vội vàng cười an ủi: 

 - Hồ phu nhân chớ vội, tôi còn chưa nói hết! 

 - Ồ, sao vậy? 


 - Không cao như vậy nhưng một đợt trị liệu cả trăm triệu, nếu đổi lại là chúng tôi, cho dù Giang Khương có giảm giá thì ít nhất cũng vài chục triệu rồi. 

 Hồ lão phu nhân thất hồn lạc phách nói: 

 - Cái giá này sao mà chi trả nổi? 

 Ngay cả Chủ nhiệm Cù ở bên lúc này sắc mặt cũng cổ quái. Thuốc gì mà mắc vậy, đúng là dọa người. Gì mà chỉ có hai vị trong Bộ chính trị và hai tỷ phú hàng đầu Trung Quốc mới dùng được? Nếu không phải thân phận của Giám sát Trương này là thật thì Chủ nhiệm Cù cũng nghi ngờ không phải đây là tên lường gạt hay không...