Đối với việc Lý Nguyên Bân lợi dụng quan hệ cha con Giang Khương và Giang Văn Ba, mọi người trong Thiên Y Viện có chút bất mãn. Dù sao Giang Khương cũng là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Thiên Y Viện. Ý đồ trong lời nói của Lý Nguyên Bân rõ ràng có chút không đúng.
Nhưng lúc này cũng không có người nào quá mức so đo chuyện này. Tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú với động Long Sơn Phong hơn.
- Chư vị chắc biết, hơn hai mươi năm qua, Tuyệt Y Đường chúng tôi có thể phát triển gần bằng Thiên Y Viện, tất không thoát khỏi những linh dược bên trong động Long Sơn Phong.
Nói đến đây, Lý Nguyên Bân khẽ cười một tiếng:
- Đối với điều này, tôi nghĩ mọi người hẳn sẽ không hoài nghi.
Không thể không nói lời này của Lý Nguyên Bân rất có lý. Ngay cả Giang Khương cũng không thể không thừa nhận, lý do này rất thuyết phục.
Ít nhất có rất nhiều thành viên Hội Đồng Viện cũng bắt đầu tin tưởng Lý Nguyên Bân không nói dối.
Tất cả mọi người đều động lòng.
Với tình huống bây giờ, các vườn thuốc lớn của viện, việc sản xuất linh dược càng lúc càng ít, khiến cho các dược liệu để luyện đan dược thượng phẩm và siêu phẩm đều tuyệt tích. Cho dù trăm năm qua có giữ được một ít linh dược, nhưng vì Giang Khương luyện đan ngày càng nhiều, dược liệu đó cũng đã nhanh chóng giảm bớt.
Dựa theo tình huống bây giờ, chưa đến mười năm nữa, sẽ có nhiều loại đan dược sẽ không còn.
Nếu đúng như lời của Lý Nguyên Bân, bên trong động Long Sơn Phong có nhiều linh dược như vậy, thực lực của Thiên Y Viện sẽ tăng lên rất nhiều. Cộng thêm Giang Khương đang ở đây, đan dược tuyệt tích trăm năm sẽ có cơ hội được thấy ánh mặt trời.
Đối mặt với tình huống như vậy, giống như Lý Nguyên Bân đã đoán, không một ai của Thiên Y Viện có thể cự tuyệt cám dỗ này, ngay cả ánh mắt của Từ Khải Liễu cũng tràn đầy hưng phấn và khiếp sợ.
- Cho nên, bây giờ tôi đại khái có thể đoán được vì sao năm đó tổ tiên lại liệt động Long Sơn Phong thành cấm địa. Hẳn bọn họ đã sớm dự liệu được một số tình huống. Cho nên đặc biệt cất giữ cho hậu bối chúng ta một mảnh đất sống còn.
Tuy nghe lý do này của Lý Nguyên Bân có vẻ miễn cưỡng, nhưng không ai có thể phủ nhận nó được.
Cảm nhận được hơi thở có chút nặng nề của các thành viên Hội Đồng Viện bên cạnh, Giang Khương nhẹ hít một hơi, có chút không biết làm sao.
Giang Khương không hề phản đối chuyện mở động Long Sơn Phong. Ít nhất, theo những gì mà Cửu Vĩ đã nói, có lẽ động Long Sơn Phong cũng có liên quan đến nó.
Nhưng bây gờ, theo tình huống mà nói, Giang Khương nhất định phải trì hoãn việc này nửa tháng mới được. Cho nên, lập trường của hắn trong chuyện này có chút không kiên định. Nếu hắn đồng ý, hơn nữa Hội Đồng Viện cũng phê chuẩn thông qua. Như vậy, Lý Nguyên Bân tuyệt đối sẽ mau sớm thúc đẩy chuyện này. Nhiều nhất một tuần lễ sẽ tiến hành.
Vì thế, Giang Khương vẫn ôm thái độ trông chờ. Chuyện này tốt nhất là nên kéo dài. Cho đến nửa tháng sau, Cửu Vĩ hoàn toàn được giải phong, khi đó sẽ biết động Long Sơn Phong có liên quan đến nó hay không.
Nếu không có, Giang Khương tuyệt đối không đồng ý mở động Long Sơn Phong. Dù sao, cho đến bây giờ, hắn còn phải khẳng định mục đích của Lý Nguyên Bân khi muốn tiến vào động Long Sơn Phong lần nữa.
Dựa theo lời giải thích không rõ ràng của Giang Văn Ba, bên trong động Long Sơn Phong cũng tràn ngập nguy hiểm. Mặc dù có các loại linh dược, nhưng cũng không cần thiết phải vì nó mà mạo hiểm.
Ít nhất, cho dù Thiên Y Viện muốn tiến vào, cũng không cần phải kèm theo nhân tố gây nguy hiểm là Lý Nguyên Bân.
Thoáng trầm mặc một chút, cảm nhận tâm trạng kích động của các thành viên Hội Đồng Viện chung quanh, Giang Khương hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Y sư Lý Nguyên Bân, theo như tôi được biết, bên trong động Long Sơn Phong ngoại trừ những linh dược kia thì còn có rất nhiều nguy hiểm ẩn núp. Cho nên, tôi cảm thấy chuyện này nên thận trọng cân nhắc. Dù sao năm đó tổ tiên để lại lệnh cấm cũng không nói rõ ràng. Chúng ta cần suy tính nguy hiểm trong đó.
Nghe Giang Khương nói, Lý Nguyên Bân cau mày. Ông nghĩ đến Thiên Y Viện sẽ có người phản đối, nhưng không nghĩ đến người phản đối lại là Giang Khương.
Những thành viên bên cạnh Giang Khương, lúc này ánh mắt đều hiện lên sự nghi hoặc. Bọn họ cũng biết Giang Văn Ba đã từng đem một số tình huống nói cho Giang Khương nghe. Thậm chí bọn họ còn hoài nghi vì sao Giang Khương lại không đem tình huống này báo lại cho Hội Đồng Viện, có thể là có ý đồ riêng. Mà ý đồ riêng này lại có liên quan đến Giang Văn Ba và Tuyệt Y Đường.
Nhưng không nghĩ đến, Giang Khương lại là người đầu tiên phản đối. Rõ ràng, Giang Khương không đứng cùng một chiến tuyến với đối phương trong chuyện này.
Thấy Giang Khương nghi ngờ, ánh mắt Lý Nguyên Bân hiện lên chút tức giận, sau đó chậm rãi nói:
- Như cậu đã nói, bên trong động Long Sơn Phong nhất định là có nguy hiểm. Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể ứng đối được.
- Dĩ nhiên, tôi, cha mẹ cậu trong tình huống không hề có sự chuẩn bị cũng có thể bình yên thoát khỏi động Long Sơn Phong. Bây giờ, chúng ta đã có sự chuẩn bị đầy đủ. Những thứ này hoàn toàn không phải là vấn đề.
Nghe Lý Nguyên Bân nói, mọi người đều âm thầm gật đầu. Năm đó, Lý Nguyên Bân vừa mới tấn cấp Thiên giai không lâu, hai đệ tử của ông bất quá cũng chỉ là Địa giai. Với thực lực của cả ba mà còn có thể bình an thoát hiểm, đây đối với Thiên Y Viện mà nói, căn bản không tồn tại nguy hiểm quá lớn.
Hơn nữa, cho dù là có nguy hiểm, nhưng nếu bên trong có linh dược, chút mạo hiểm đó hoàn toàn xứng đáng. Thiên Y Viện hoàn toàn có thể phái một đội cao thủ Thiên giai vào trong đó.
Nghe Lý Nguyên Bân nói, Giang Khương cau mày, nhưng cũng không cách nào đưa ra được lý do để phản đối.
Thấy Giang Khương không nói, Lý Nguyên Bân âm thầm thở phào, quay sang nói với Từ Khải Liễu:
Lý Nguyên Bân dường như đã dự liệu được vấn đề của Từ Khải Liễu, cười nói:
- Nếu chúng ta đạt thành nhất trí, Tuyệt Y Đường có thể cân nhắc nhập vào Thiên Y Viện.
Lý Nguyên Bân vừa nói xong, không khí trong phòng liền lắng lại.