Giang Khương nhẹ nhàng nhún vai một cái, không chút bất ngờ trước phản ứng của Cửu Vĩ. Ở đây ngay cả hắn còn có thể cảm nhận được, linh khí của thế giới dưới lòng đất này mặc dù có chút rối loạn cùng bạo ngược, nhưng lại tinh khiết và dày đặc hơn bên ngoài rất nhiều. Nếu có thể an tâm tu luyện ở đây thì tốc độ có thể nâng cao gấp mấy lần bên ngoài.
- Được rồi, vấn đề này mày không cần phải lo. Tao sẽ cố gắng hết sức.
- Nhưng hẳn mày biết, đây không phải là nguyên nhân tao mạo hiểm để mày ra vào lúc này!
Chín cái đuôi của Cửu Vĩ lại một lần nữa đong đưa, cặp mắt đỏ kia lóe lên một cái rồi cũng khẽ hừ một tiếng, nói:
- Đây thật sự là một nơi tốt!
Giang Khương bó tay thở ra một hơi, nói:
- Tao biết, nhưng giờ không phải lúc nói đến chuyện này!
Cửu Vĩ thoáng trầm mặc một chút rồi cúi người nhìn về phía Giang Khương, trong đôi mắt đỏ máu dường như lưu chuyển chút ánh sáng khác thường, nói:
- Anh đoán không sai, không gian này, thực sự có liên quan đến sư tử kia.
- Sư tử kia? A, mày nói Thần thú sao?
Giang Khương cau mày nói.
- Đúng.
Cửu Vĩ gật đầu một cái, giống như quay đầu nhìn chung quanh, nói:
- Tôi nhớ ra một vài thứ trước khi rời đi năm đó, cái tên biến thái thích làm chuyện lung tung thực sự đã lén làm vài chuyện gì đó. Xem ra, nơi này là do hắn lén giày vò ra. Cuối cùng cũng không khốn kiếp lắm, chí ít đã chừa lại một đường lui cho mấy hậu duệ lai kia.
- Chừa lại đường lu?
Giang Khương nháy mắt một cái, nghi ngờ nhìn về phía Cửu Vĩ. Trầm giọng nói:
- Theo tao thấy, mấy thứ ở đây đều mạnh mẽ, còn cần thần thú gì đó chừa đường lui gì? Nếu chuyện này đặt ở hai trăm năm trước vẫn chưa có khoa học kỹ thuật như hiện nay, bọn chúng rất có thể dễ dàng chiếm được một vùng địa bàn rộng lớn bên ngoài mà.
- Anh nói là hai trăm năm trước. còn tôi đang nói đến một hai ngàn năm trước.
Mắt Cửu Vĩ lóe lên một cái, như đang nhớ đến thời điểm đó, thở dài nói:
- Ngàn năm trước, tuy nhân tộc ác anh không có tồn tại quá mức cường đại nhưng ít ra so với các anh bây giờ thì mạnh hơn rất nhiều!
- Khi đó, tên biến thái kia đã lưu lại vài hậu duệ lai, vì huyết thống không thuần, có một vài ấn ký lưu truyền huyết mạch chúng không thể nào truyền thừa được, căn bản không thể trưởng thành quá mạnh mẽ. Cho nên, nếu ở thế giới bên ngoài, mặc dù có thể chiếm được một khu vực, nhưng cũng rất dễ bị nhân tộc các anh tiêu diệt.
- Trước khi đi, tên biến thái kia coi như cũng có vài lời nhắn nhủ, sáng lập ra nơi này cho đám hậu duệ lai của hắn. Đồng thời cũng đánh tiếng với tầng cao của nhân tộc lúc đó. Cho nên mới tồn tại thế giới này để đảm bảo đám hậu duệ lai của hắn có thể sinh tồn.
- Nhưng một hai ngàn năm trôi qua, nhân tộc các anh chơi chết chính mình rồi nên mới có kết quả như thế này!
Đuôi của Cửu Vĩ lại một lần nó vui sướng lắc lắc, cúi người nhìn Giang Khương, trong đôi mắt đỏ tươi như bảo ngọc lóe lên ý giễu cợt:
- Trước kia nhân tộc vô cùng cường đại, nhưng các anh bây giờ, với trình độ như anh đã được coi là tồn tại mạnh mẽ của nhân tộc so với trước kia thì chênh lệch không phải chỉ một chút đâu, anh biết không hả?
Mặc dù cảm thấy rất có chút tổn thương tự ái. Nhưng Giang Khương vẫn đàng hoàng gật đầu, dù sao đây cũng là sự thật. Kể ra trên thế giới này còn có mấy người tổn thương tự ái hơn mình. tạm thời còn chưa tới lượt mình đâu.
- Được rồi, giờ thì biết rồi chứ? Biết rồi thi tôi đi đây. Giờ mấy tình huống thế này quá tiêu hao năng lượng. Anh mau hấp thụ thêm nhiều năng lượng cho tôi một chút. Đợi khi tôi hoàn toàn gỉai được phong ấn thì không cần anh phải cực khổ thế này nữa đâu!
Cái đuôi của Cửu Vĩ vui sướng lắc lắc, chuẩn bị lách người đi.
Giang Khương sửng sờ gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, đang định mở miệng thì đã thấy trước mắt lóe lên, Cửu Vĩ đã biến mất không thấy đâu. Hắn chỉ có thể buồn bực khẽ hừ một tiếng.
Hai đại vu sư các hạ cách chỗ Giang Khương không xa lúc này không hề buồn ngủ, bốn con mắt ti hí thỉnh thoảng lén nhìn về phía Giang Khương, trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng chấn động.
Là vu sư thờ phụng Thần thú, từ trước tới giờ họ chưa từng cảm nhận được khí tức Thần thú nồng đậm và mãnh liệt như vậy. Tuy cỗ khí tức này rất giống khí tức Cửu Vĩ Thần thú chi linh trên người Giang Khương kia, nhưng lúc này hai Đại vu sư không hề cho rằng đây đơn thuần là khí tức của Cửu Vĩ Hồ.
Bởi vì cổ khí tức này quá nồng đậm và linh động, cũng khiến người ta nảy sinh lòng kính sợ từ tận đáy lòng, hoàn toàn khác với áp lực đơn thuần về phẩm cấp mà họ cảm nhận được lần trước. Cho dù là trên người Đại tế tư thì trước giờ họ cũng chưa từng cảm nhận được khí tức thần thú rõ ràng như vậy.
Lúc này hai Đại vu sư hoàn toàn cho rằng, sứ giả đại nhân ôm thánh khí trong tay, giờ đang tiến hành liên lạc và xin phép thú thần đại nhân từ xa vì chuyện thần duệ nơi này. Trong tình huống này, thậm chí trên người hai người cũng bắt đầu dâng lên khí tức man hoang viễn cổ, tranh nhau đáp lại khí tức linh động nồng đậm xung quanh Giang Khương kia.
Lý Nguyên Bân đang giả vờ ngủ ở cách đó không xa không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang nhìn chằm chằm hai vị Đại vu sư và Giang Khương nằm ở trong, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Đội thám hiểm nghỉ ngơi dưỡng sức bốn tiếng đồng hồ, chút mệt mỏi tinh thần vốn có nhanh chóng khôi phục lại, đặc biệt là sau khi tiến hành huấn luyện một giờ đồng hồ, rõ ràng mọi người thoải mái hơn rất nhiều. Họ bắt đầu hợp thành đội ngũ lên đường.
- Giang Khương, hành trình kế tiếp của chúng ta an bài như thế nào?
Giang Khương nhìn Lý Nguyên Bân cười híp mắt bộ dạng gần gũi thân cận thì đột nhiên cảm thấy không quen, có điều hắn từ trước đến nay hắn có sở trường đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Lúc còn ở Cô Lang đã luyện được bản lĩnh này. Hắn lập tức mỉm cười nói:
- Y sư Nguyên Bân, dĩ nhiên chúng ta tiếp tục theo tuyến đường đã định đi về phía trước tra xét tình hình thế giới phong động, đồng thời hái ít linh dược bên ngoài thiếu hụt.
- Chuyện này không phải đã quyết định trước rồi sao?
Giang Khương bình tĩnh nhìn hai mắt Lý Nguyên Bân, nói.
- A, đúng đúng, dĩ nhiên là đã định rồi, nhưng tốc độ của chúng ta có thể nhanh thêm một chút không? Tôi luôn dự cảm thấy có chút gì không bình thường. Vừa mới tiến vào có một ngày mà mấy bầy thú đụng phải cũng đã nhiều như vậy. Tiếp theo chỉ e còn đụng phải nhiều hơn.
Sắc mặt Lý Nguyên Bân đầy lo lắng nhìn Giang Khương nói.
Giang Khương hơi nhíu mày một cái, nói:
- Y sư Nguyên Bân không cần lo lắng, gờ cho dù có gặp vài bầy thú, với thực lực của chúng ta, cũng còn là có thể ứng phó; hơn nữa tôi còn gánh vác nhiệm vụ trong viện giao phó, phải thu thập thêm ít linh dược. Nếu như đi quá nhanh, nhiệm vụ này tất nhiên không cách nào hoàn thành, xin Y sư Nguyên Bân thứ lỗi!
Nói đến đây chỗ, Giang Khương không kìm được nhướn mày cười nói:
- Hơn nữa, Y sư Nguyên Bân không phải cũng phải tìm một loại linh dược sao? Chẳng lẽ Y sư Nguyên Bân đã tìm được rồi?
- A, haha, vẫn chưa, là tôi quá nóng vội, quá nóng vội rồi.
Nghe Giang Khương nói vậy, sắc mặt Lý Nguyên Bân hơi thay đổi, không khỏi cười mỉa mai.
Giang Khương nhìn Lý Nguyên Bân tăng tốc đi nhanh về phía trước, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Sao hắn không biết ý vị Y sư Nguyên Bân này là gì? Lão muốn đội ngũ tăng tốc, có lẽ ban nãy lão đã phát giác ra vài thứ gì cho nên mới nóng lòng đến thế. Thứ nhất là biểu hiện gần gũi hòa hoãn để mê muội bên mình một chút, thứ hai là thật lòng muốn tăng tốc độ.
Nhưng chuyện như vậy, sao Giang Khương có thể đồng ý. Hắn còn mong được ở đây thêm chút nào hay chút đó mà. Môi trường năng lượng ở thế giới phong động Long Sơn đậm đà như vậy, hắn vừa mới nghĩ ngơi dưỡng sức có bốn tiếng đồng hồ đã nâng cao lên khá nhiều năng lượng, chỉ có kẻ điên lúc này mới cho đội ngũ tăng tốc tiến về phía trước.
Nếu muốn tăng tốc thì ông tự tăng một mình đi. Dù sao bên chúng tôi người đông như vậy đều nghe lệnh của tôi. Ông không muốn có thể tự đi một mình không đúng sao? Như thế đỡ cho tôi lúc nào cũng phải thấp thỏm đề phòng ông.
Trong lòng Giang Khương đang lẩm bẩm nhưng vẫn không dám lơ là. Hắn nhẹ nhàng ấn vào tai nghe, kết nối với tần số truyền tin nội bộ Thiên Y viện, thấp giọng nói:
Ngược lại mấy vị y sư trong viện lúc này lại khá nhẹ nhõm. Họ chỉ cần quan sát xung quanh, đồng thời tìm các loại linh dược có khả năng tồn tại.
Đối với những nhiệm vụ như vậy, mặc dù rất dễ khiến tinh thần mệt mỏi nhưng các y sư trong viện thì lại làm không biết mệt. Nên biết những cơ hội thế này rất hiếm có, nói không chừng nhìn xung quanh thêm vài cái là có thể kiếm thêm hai ba bụi linh dược thượng phẩm. Còn nếu may mắn hơn chút nữa, nói không chừng có thể thu hoạch được một loại linh dược siêu phẩm.
Cơ hội vượt xa môi trường bên ngoài trên trăm ngàn lần thế này, cả đời chưa từng gặp được, nó còn đáng mừng hơn trúng số gấp vạn lần. Không có ai là không muốn tham gia trò chơi như vậy.
Có điều rõ ràng, mặc dù mật độ linh dược trong phong động Long Sơn nhiều hơn bên ngoài gấp trăm ngàn lần, nhưng linh dược phẩm chất cao rốt cuộc vẫn là phẩm cấp cao, cũng không phải là dễ tìm như vậy. Nửa ngày tiếp theo, trừ một vị y sư tìm một bụi linh dược thượng phẩm thì chẳng tìm thấy những linh dược khác. Điều này khiến các y sư tương đối không hài lòng.