Binh Vương Thần Bí

Chương 1251: Trước đây chưa từng thấy? 



Chỉ sau tiếng hoan hô ngắn ngủi, cục diện lại một lần nữa lâm vào yên lặng. Tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng trên mặt đất, toàn lực thúc giục nội khí vận hành, hy vọng có thể khôi phục nội khí, khống chế lại cơ thể. 

 Cho dù là thành viên của Thiên Y Viện, không ai dám uống loạn các loại đan dược giải độc. Mặc dù trong người đều có các loại thuốc giải độc thông dụng, nhưng dù sao cũng không phải độc nào cũng tác dụng. Bây giờ đang có các y sư chuyên nghiệp của nội viện ở đây, tất cả đều chờ kết luận của các y sư nội viện. 

 Người của Thiên Y Viện đều rất tự tin về phương diện này. Lần này phái đi đều là tinh nhuệ của nội viện, y sư nhị phẩm cao cấp, trong đó còn có người rất hiểu biết về các loại độc dược, tất cả mọi người đều không lo lắng. 

 Nhưng các y sư nội viện lại không cảm thấy thoải mái cho lắm, tập trung cùng một chỗ, thảo luận tình huống của loại hoa. 

 - Trong ấn tượng của tôi, dường như chưa từng nghe nói qua loài hoa này, còn có độc tính cổ quái như vậy nữa. 

 Y sư Lý cau mày nhìn một vị y sư bên cạnh: 

 - Lão Vương, anh có ý kiến gì không? 

 Gương mặt y sư Vương vô cùng ngưng trọng, im lặng một hồi rồi chậm rãi lắc đầu, nhìn mọi người, nói: 

 - Liên quan đến loại độc hoa này, đúng là chưa từng nghe nói qua. 

 Nghe y sư Vương nói như vậy, tất cả đều im lặng. Y sư Vương là nhân vật có uy tín về độc vật học nội viện. Lần dò xét phong động Long Sơn, bởi vì xác nhận có rất nhiều loại độc vật bên trong, cho nên y sư Vương mới gia nhập đội ngũ. Nếu ngay cả ông cũng không nhận ra loài hoa kia, những người còn lại chỉ sợ cũng không biết nó là hoa gì. 

 Thỉnh thoảng nghe tiếng thú gào truyền đến, sắc mặt Hoàng Văn Hiên âm trầm, nhìn mọi người, nói: 

 - Nếu không nhận ra đây là loài hoa gì, cứ trực tiếp phân tích độc dược, mau sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết. Nếu tiếp tục như vậy, vạn nhất xảy ra tình huống không ổn, toàn quân sẽ bị diệt. 

 Tất cả mọi người đều hiểu ý Hoàng Văn Hiên, chẳng qua bên trong này đang có các loại năng lượng từ trường và phóng xạ quấy nhiễu, các loại máy có liên quan không cách nào sử dụng được, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để tiến hành xử trí và phân tích, nhưng cũng không dễ dàng. 

 Nhưng lúc này cũng không còn biện pháp nào khác. Mọi người chỉ có thể cùng nhau thảo luận, ít nhất dựa vào kinh nghiệm của mọi người, đại khái có thể đưa ra phương án giải quyết để tiến hành thử nghiệm. Mặc dù thời gian lâu một chút, nhưng có được vận may, cũng không phải là không thể giải quyết. 

 Nhìn mọi người bắt đầu tiến hành thảo luận, sắc mặt Hoàng Văn Hiên không hề có chuyển biến tốt, chỉ lo lắng nhìn xung quanh. Là một trong những người phụ trách chủ yếu của Thiên Y Viện, ông phải nắm giữ toàn bộ tình huống của đội ngũ. 

 Không nói đến Tuyệt Y Đường bên kia, nội các thành viên Thiên Y Viện bây giờ, người có sức chiến đấu nhất định đã không còn nhiều. Nếu gặp phải cường địch, cử ra hai tiểu đội kháng địch đã là không tệ rồi. Hơn nữa thực lực ít nhất còn bị giảm phân nữa. 

 Suy nghĩ đến điều này, trong lòng Hoàng Văn Hiên không khỏi tức giận, không nhịn được lại nhìn mấy y sư bên kia, hận không bắt bọn họ đưa ra được phương án giải độc ngay lập tức. Nhưng ông cũng biết, trong tình huống lúc này, muốn đưa ra một phương án hữu hiệu trong vòng một giờ là không thể nào. 

 Hơn nữa, vạn nhất vận khí không tốt, tốn cả mấy tiếng cũng chưa chắc tìm ra được biện pháp hữu hiệu. Ở bên trong thế giới phong động Long Sơn, chuyện gì cũng có thể phát sinh. 

 Tất cả mọi người đều vô cùng khó coi, biết được tình huống rất nguy hiểm, hơn nữa còn vì chuyện này mà lo lắng. 

 Mặc dù gương mặt Lý Nguyên Bân tràn đầy ngưng trọng, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện ánh mắt khác thường, rõ ràng trong lòng đang có sự hưng phấn. 

 Đặc biệt là khi nhìn Giang Khương, ánh mắt mơ hồ lóe lên sự mong đợi và đắc ý. 

 Thực lực và năng lực của Giang Khương đã vượt xa dự liệu của ông ta. Thậm chí Giang Khương còn có thể phát hiện ra mùi hoa dị thường, càng làm cho ông ta cảm thấy kinh ngạc. Nên biết rằng, năm đó, sau chuyện này ông tra tất cả các tài liệu mới miễn cưỡng tìm được trong một cổ tịch một ít tin tức có liên quan đến loài hoa này. Nhưng tại sao Giang Khương lại phát hiện mùi hoa có vấn đề? 

 Nhưng Lý Nguyên Bân cũng chỉ nghi ngờ mà thôi. Cho dù Giang Khương phát hiện thì đã sao? Bây giờ những người này đã trúng độc không nhẹ, có y sư cao cấp nghĩ biện pháp thì như thế nào? Ít nhất trong mấy tiếng nữa không thể khôi phục lại được. Độc của loài hoa này không phải ai cũng có thể biết. 

 Lúc này, Giang Khương đã thoát khỏi trạng thái Không Minh, nhìn hơn một nửa người tê liệt ngồi dưới đất, chân mày cau lại, sau đó bước đến bên cạnh Hoàng Văn Hiên và năm vị y sư. 

 - Ủy viên thường vụ Giang. 

 Thấy Giang Khương bước đến, các y sư đều cung kính kêu lên. Trong mấy ngày qua, đặc biệt vừa nãy Giang Khương đã không để ý đến tính mạng cứu vị thành viên ngoại viện, càng làm cho mọi người kính trọng hắn thêm vài phần. 

 - Tình huống như thế nào rồi? 

 Giang Khương trầm giọng nói. 

 Mấy vị y sư nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên thần sắc ảm đạm. Y sư Vương chậm rãi lắc đầu, nói: 

 - Ủy viên thường vụ Giang, thứ cho bọn tôi bất tài. Chúng tôi chưa từng thấy loại độc của hoa này trước đây, cho nên không thể tìm ra được thuốc giải ngay lập tức. 

 - Trước đây chưa từng thấy? 


 Giang Khương vừa tiếp tục tìm kiếm tài liệu liên quan đến hoa Kim Bích Phân Thần trong trí nhớ, vừa chậm rãi lắc đầu. Ở đây, đừng nói hai ba tiếng, cho dù một tiếng cũng không trì hoãn được, huống chi bên cạnh còn có quả bom nổ chậm Lý Nguyên Bân. Nếu lúc này Lý Nguyên Bân đột nhiên gây khó dễ, vậy coi như phiền phức lớn. 

 Nghe Giang Khương nói, các y sư đều khó xử. Ai cũng biết hiểu ý Ủy viên thường vụ Giang, nhưng nhất thời đúng là không tìm được biện pháp. 

 Lý Nguyên Bân nhìn thấy mọi người cau mày, ý cười trong mắt lại càng đậm hơn mấy phần. 

 Nhưng nụ cười còn chưa kịp tắt, chỉ thấy Giang Khương đột nhiên phóng người lên, xoay người vọt trở lại biển hoa Kim Bích Phân Thần.