Giang Khương không đồng ý rời khỏi đội ngũ, khiến cho tinh thần toàn đội một lần nữa tăng lên. Không khí vốn đang khẩn trương cũng dịu xuống không ít.
Biểu hiện của Giang Khương mấy ngày qua khiến cho mọi người càng thêm tin tưởng. Là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện trẻ nhất, trên đầu phủ đủ loại hào quang, nhưng bởi vì vấn đề tuổi tác mà thường xuyên bị đem ra nói.
Nhưng lần này, không ai có thể phủ nhận, sự tồn tại của vị Ủy viên thường vụ này giống như một cây Định Hải Thần Châm, khiến cho tâm trạng của mọi người cũng nhanh chóng ổn định lại.
Ban đầu, mọi người đã chuẩn bị đánh một trận quyết tử, nhưng lại bị vị Ủy viên thường vụ trẻ tuổi này gầm lên một tiếng, kéo mọi người từ trong tuyệt cảnh ra ngoài. Thậm chí còn mạo hiểm, tự mình cản lại phía sau, đối phó với hai yêu quái, bảo vệ mọi người rút lui.
Có thủ lĩnh như vậy, toàn bộ thành viên Thiên Y Viện nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, sĩ khí tăng lên mức cao nhất.
Nhìn tinh thần của mọi người đã được nâng lên, Giang Khương gật đầu. Chỉ có như vậy, đội ngũ mới thuận lợi thoát khỏi thế giới phong động Long Sơn.
- Eve, cô đi trước mở đường giúp tôi. Cẩn thận một chút, lát nữa tôi sẽ đến thay cho cô.
Cảm nhận tốc độ đi vẫn không đủ nhanh, Giang Khương quay sang nhìn Eve, nói.
- Được.
Nghe Giang Khương yêu cầu, Eve nhẹ gật đầu, thân hình lóe lên, xuất hiện trước đội ngũ.
- Nào, đưa cho tôi.
Đưa tay nhận lấy hai cây gậy dò đường một thành viên đưa tới, Eve nhẹ nhàng tiến về phía trước. Hai cây dò đường giống như được biến dài ra, chọc vào từng bụi cỏ trước mặt.
Trong tiếng nổ tách tách của cỏ, thỉnh thoảng có những con côn trùng nhỏ bé chạy thục mạng từ trong bụi cỏ ra.
Hơn nữa, đôi lúc còn nhìn thấy một hai con rắn nhỏ thoát ra, sau đó bị một đầu của cây dò đường đập vào đầu nát bấy, chỉ còn lại thân hình không cam lòng lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn bóng người xinh đẹp đi như vũ bão phía trước, đám cao thủ ngoại viện nhìn nhau, sau đó cười khổ rồi tăng tốc độ.
Bất kể thế nào, có nữ Hầu tước mở đường, tốc độ đi tới ít nhất cũng tăng được ba phần.
Thấy đội ngũ bắt đầu gia tăng tốc độ, Giang Khương nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn hoàn toàn yên tâm về Eve. Là một Hầu tước Huyết tộc, thị lực và cảm giác trong thế giới mờ tối như thế này, tuyệt đối vượt xa cao thủ Thiên giai bình thường.
Hơn nữa, thân là Huyết tộc cao cấp, độc vật như vậy trên cơ bản không ảnh hưởng đến cô. Cho dù là độc vật cực độc, khả năng kháng lại cũng rất mạnh. Vì thế, hắn hoàn toàn không lo lắng Eve sẽ bị trúng độc giữa đường.
Nhìn đồng hồ đeo tay, thoáng trầm ngâm một chút, sau đó đưa tay móc một viên Hồng Vân đan ném vào trong miệng.
Hoàng Văn Hiên lơ đãng nhìn thấy động tác của Giang Khương. Nhìn viên đan dược màu đỏ trong tay hắn, ánh mắt hơi ngưng lại. Ông tất nhiên nhận ra đây chính là Hồng Vân Đan.
Thân là thành viên Hội Đồng Viện, Hồng Vân Đan không tính là đan dược quý hiếm. Nhưng nhìn Giang Khương cứ như vậy mà ném viên Hồng Vân Đan vào miệng, cắn hai cái rồi nuốt xuống giống như nuốt đường đậu, cũng không nhìn thấy hắn ngồi xuống vận công hấp thu gì đó, trong lòng liền sửng sốt.
Tuy Hồng Vân Đan cũng chưa tính là đan dược quá mức cao cấp, nhưng cho dù là một ủy viên Hội Đồng Viện, một năm nhiều nhất cũng chỉ đổi được mười mấy hai mươi viên, tại sao vị Ủy viên thường vụ Giang này lại ăn nó như ăn quà vặt vậy?
Dĩ nhiên, Hoàng Văn Hiên cũng chỉ âm thầm than thở. Bên trong Thiên Y Viện, có lẽ cũng chỉ có một mình hắn là có tư cách thất thường như thế. Thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, uống mấy viên đan dược như vậy tính là gì chứ?
Nhưng Hoàng Văn Hiên cũng dần dần thấy được, sau khi Giang Khương uống viên đan dược xong, bắt đầu có một luồng năng lượng khí tức vờn quanh người hắn. Hơn nữa luồng khí tức này càng lúc càng đậm.
- Như vậy cũng được sao?
Cảm nhận năng lượng khí tức chập chờn, rõ ràng đang tu luyện nội khí, Hoàng Văn Hiên không khỏi choáng váng. Vừa chạy vừa tu luyện nội khí? Đây không phải là luyện xóa khí sao?
Nhìn gương mặt lãnh đạm của Giang Khương, bước chân không nhanh không chậm đi theo đội ngũ, cũng không có bất kỳ phản ứng lạ thường nào, tâm trạng kinh nghi của Hoàng Văn Hiên mới dần ổn định lại. Đối mặt với tình huống như thế, cũng chỉ có thể yên lặng xúc động. Khó trách Giang Khương chưa đến ba mươi tuổi đã đột phá Thiên giai nhị phẩm.
Người so với người thật tức chết người.
Cách đó trăm dặm, Sư Mông nổi giận ngồi trên ghế. Cánh tay bị chặt đứt đã được nối lại. Lý Nguyên Bân đang cẩn thận dùng thanh gỗ nẹp cánh tay.
- Không cần cái này, phiền phức quá.
Sư Mông giật lấy thanh nẹp gỗ, vứt qua một bên, ánh mắt tràn đầy hung quang, nhìn chằm chằm Lý Nguyên Bân:
- Với năng lực tự khỏi của Thần tộc ta, không cần cái này.
Lý Nguyên Bân hơi cau mày một chút, cũng không thèm để ý, chỉ lạnh giọng nói:
- Bọn họ trốn rồi, nhất định phải chặn bọn họ lại. Nếu không, để bọn họ thoát khỏi nơi đây, chúng ta sẽ phiền phức lớn.
- Phiền phức?
Sư Mông cười lạnh, nhìn Lý Nguyên Bân, nói:
- Thần tộc chúng ta chẳng sợ phiền toái. Nếu sợ, ban đầu còn để ngươi đi sao?
- Chỉ có Nhân tộc các ngươi mới như vậy, trông trước trông sau, cái gì cũng sợ. Hừ…
Cảm nhận được sự khinh thường và giễu cợt trong mắt Sư Mông, ánh mắt Lý Nguyên Bân lóe lên sự giận dữ. Ông ta hít sâu hai hơi, cố gắng đè ép lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói:
- Ta thì bị các người quản chế, nhưng bọn họ thì không. Một khi thoát ra khỏi phong động Long Sơn, bọn họ rất nhanh sẽ đem tình huống nơi này tiết lộ cho người trấn thủ. Đến lúc đó, thế giới phong động Long Sơn xem như rước phiền phức đến.
- Rước phiền phức đến? Thực lực của đám người trấn thủ như thế nào? Nếu bọn chúng dám vào, ta ở đây chờ bọn chúng. Bọn chúng chỉ có đến mà không có về.
Nói đến đây, Sư Mông cười lạnh:
- Dù sao chúng ta rất nhanh cũng phải trở lại thế giới bên ngoài. Thần tộc chúng ta đã khuất phục bên trong thế giới phong động Long Sơn này quá lâu rồi.
- Ngươi…
- Ta đã bảo Nha Báo thông báo cho vệ đội. Bọn họ sắp đến rồi.
Nói xong, bên ngoài động truyền đến tiếng thú gầm trầm thấp nhưng tràn đầy năng lượng.