Binh Vương Thần Bí

Chương 1264: Các ngươi chờ đó



- Đầu hàng cái đầu ngươi đấy. 

 Đối với lời nói ra lệnh và uy hiếp của Sư Mang, Giang Khương không thèm nói nhiều, chỉ giơ ngón tay giữa. 

 Đám dế nhũi dưới đất dĩ nhiên là không hiểu động tác giơ ngón tay giữa của Giang Khương, thậm chí cái câu “đầu hàng cái đầu ngươi đấy” cũng chưa chắc có thể biết nó có ý gì. 

 Sư Mang thoáng sửng sốt một chút, từ ánh mắt giễu cợt và biểu hiện của Giang Khương, phát hiện dường như mình đã bị làm nhục. 

 - Mình lại bị một tên Nhân tộc đê tiện làm nhục? 

 Trong cơn giận dữ, Đại tướng quân Sư Mang ngửa đầu gào lên một tiếng, sau đó rút một khúc xương to lớn đằng sau lưng. 

 Là một khúc xương bắp đùi trắng lóa, quát lớn: 

 - Đánh cho ta. Giết chết đám Nhân tộc không biết sống chết này. 

 Dứt lời, liền ý thức có chỗ không đúng, nhanh chóng bồi thêm một câu: 

 - Giết một nửa là được. 

 Trong nháy mắt, đám kỵ sĩ quái nhân đều đồng loạt rút ra mấy khúc xương của mình. Có xương sườn, có xương đùi, thậm chí còn có tên cầm hai khúc xương bắp chân làm thành khúc côn, khí thế hung hăng điều khiển đám ma thú vọt về phía Thiên Y Viện. 

 - Chết hết cho lão tử. 

 Nhìn khí thế hung hăng đánh tới, đã sớm định ra kế hoạch, Giang Khương tất nhiên cũng không cam tâm yếu thế, trường đao trong tay vung lên, rống to một tiếng. 

 Đã sớm chuẩn bị tinh thần liều chết, khí thế của các thành viên Thiên Y Viện cũng không kém, đồng loạt hét lên giận dữ, xung phong với đối phương. 

 Mắt thấy hai phe sắp đụng nhau, đám quái nhân đầu thú cười gằn, ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn. 

 Đặc biệt là Sư Mang đứng đầu tiên, rất hưng phấn và khát máu. Y xem ra, đám Nhân tộc dám trực tiếp đối kháng chính diện với bọn chúng, đầu óc hẳn đã bị nhúng nước. 

 Trong lịch sử trăm ngàn năm, có bộ binh nào đối mặt với kỵ binh, chẳng những không phòng ngự mà còn dám phản công? Đây không phải tự tìm chết thì còn tìm gì? 

 Giang Khương dĩ nhiên không đến mức thiếu thông minh đến như vậy, mặc cho thuộc hạ của mình trực tiếp va chạm với đám ma thú đang chiếm ưu thế. 

 Rống. Đã sớm vận chuyển năng lực, Giang Khương lấy ra Thần Thú Bát, không để ý đến việc lãng phí năng lượng, một lần nữa rống lên. 

 Rõ ràng, Sư Mang không biết trong tay hắn còn có Thần Thú Bát. Nếu không nhân cơ hội lợi dụng nó để đối phó đối phương, thật là xin lỗi người khác. 

 Ầm. 

 Nghe tiếng Giang Khương rống to, đám ma thú vừa mới tăng tốc chuẩn bị lao lên đột nhiên đụng phải cái gì cực kỳ kinh khủng, khiến cho bọn chúng tứ chi mềm nhụ, không chịu đựng nổi ngã lăn xuống đất. 

 Đáng thương cho đám kỵ sĩ quái nhân cũng bị tiếng gào của Giang Khương uy hiếp, nhất thời không kịp phản ứng, phần lớn cũng bị ngã xuống đất theo. 

 Thậm chí còn có không ít quái nhân bị đám ma thú giẫm dưới chân, nhất thời không cách nào xoay mình. 

 Đối mặt với tình huống như vậy, các thành viên Thiên Y Viện đều mừng rỡ, trong nháy mắt xông lên đánh chó rớt xuống nước. 

 Giang Khương và Eve lại dẫn đầu mọi người, cầm trường đao trong tay, vung tay chém xuống. Nhất thời có mấy quái nhân còn chưa tỉnh hồn lại rớt xuống đất. 

 Rất nhiều cao thủ Thiên giai không cam lòng ở phía sau, theo sát hai người. Trong nháy mắt, huyết quang và tiếng kêu thảm thiết vang lên. 

 Chỉ có hai Đại vu sư là sắc mặt tái nhợt, không dám tiến lên. 

 Đối với bọn họ mà nói, ma thú đằng trước dù gì cũng là thần duệ. Tuy nói là thần duệ tạp huyết bị thần thú vứt bỏ, nhưng cuối cùng cũng vẫn là thần duệ. 

 Đối mặt với tình huống như vậy, bọn họ không giúp đỡ đám thần duệ này đã là may lắm rồi. Bây giờ cũng không thể tiến lên chém chết thần duệ. 

 Cũng may Giang Khương nắm chắc thời cơ không tệ. Trong tiếng gào của hắn mang theo uy nghiêm của thần thú, khiến cho đám ma thú không dám xông lên. 

 Đối với đám thần duệ tạp huyết, hiệu quả chấn nhiếp cũng khá tốt. 

 Thừa dịp đám thần duệ tạp huyết còn chưa tỉnh hồn, các cao thủ Thiên giai tập kích, chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi đã bị giết chết. 

 Những quái nhân còn lại, mặc dù chưa bị giết nhưng bị thương cũng không nhẹ. 

 Cuộc chiến kế tiếp, ma thú và quái nhân đều đại bại. Hai ba quái nhân còn sống, mang theo chút không cam lòng, do Sư Mang dẫn đầu chạy thục mạng. 

 - Các ngươi chờ đó, ta sẽ trở lại. 

 Nghe Sư Mang thề thốt, nhìn đám quái nhân chật vật chạy vào trong bóng tối, các thành viên Thiên Y Viện bỗng chốc phát ra tiếng hoan hô điếc cả tai. 

 Đồng thời tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn về phía thân ảnh thon dài đằng trước. Trong thời khắc nguy hiểm nhất, cũng chỉ có vị Ủy viên thường vụ Giang mới có thể giúp bọn họ đảo lộn nghịch cảnh. 

 Không có bất kỳ vị Ủy viên thường vụ nào có thể làm được. 

 Tất cả mọi người đều âm thầm vui mừng. Nếu đổi lại là các Ủy viên thường vụ khác, tuyệt đối không có được chiến thắng và may mắn như vậy. 

 Nhưng sau khi phản ứng lại, tổn thất của các thành viên Thiên Y Viện cũng không nhỏ. Một thành viên Địa giai chết trận, ngoài còn có mười người bị thương. 


 Nửa đường rút lui, tiêu diệt một phần lực lượng của đối phương, tranh thủ thêm thời gian, mọi người mới có hy vọng thoát khỏi thế giới phong động Long Sơn này. 

 Bây giờ, đám vệ đội phía nam do Sư Mang lĩnh đội đã bị giết hơn phân nửa. Chờ ông ta một lần nữa dẫn theo thuộc hạ khác chạy đến, đến lúc đó có lẽ mọi người đã đến được cửa hang. 

 Chiến quả trước mắt quả như hắn đã sở liệu. 

 - Tất cả mau chóng chữa trị cho người bị thương, chuẩn bị tiến về phía trước.