Binh Vương Thần Bí

Chương 1274:  Sư Khung chậm rãi gật đầu



Đội thám hiểm Phong động Long Sơn trở về khiến căn cứ phong động hỗn loạn. 

 - Lấy danh nghĩa Ủy viên Hội đồng Thiên Y viện của Hoàng Văn Hiên tôi, khởi động cảnh giới cấp 2... 

 Sau khi Hoàng Văn Hiên ra khỏi động, mệnh lệnh đầu tiên là nâng cao mức cảnh giới. 

 Dưới mệnh lệnh của Hoàng Văn Hiên, căn cứ phog động trong trăm dặm lập tức khởi động. 

 Trong phòng tổng chỉ huy căn cứ, tất cả các thành viên trực chiến vào vị trí trong một phút, vô số công cụ tác chiến trong các lối đi của phong động được kích hoạt. 

 Ở lối ra của lối đi, vô số súng máy hạng nặng, máy bắn laser trong những kiến trúc xung quanh chậm rãi thò ra, bao vây hoàn toàn lối ra. 

 Ba viên đạn tự hành và căn cứ pháo binh, có một phần ba họng bắn đạn tự hành đã được mở ra. Vô số những viên đạn lớn đã bị lột lớp võ đưa ra ngoài. Tất cả vị trí mục tiêu chỉ có một, đó chính là lối ra phong động ở ngay trung tâm. 

 Dựa vào căn cứ cửa ra của lối ra phong động, những thành viên rút lui đang nhanh chóng đi trên các lối đi, mấy trăm trực thăng cũng đang nhanh chóng cất cánh, bắt đầu đưa những thành viên đội thám hiểm rút lui. 

 Trong phòng tổng chỉ huy, một vị tướng quân uy nghiêm mặc trang phục thiếu tướng hơn năm mươi tuổi ngồi ở chỗ cao nhất, mặt mũi nghiêm túc nhìn màn ảnh lớn trước mặt đang phát mười mấy hình ảnh. 

 Cho tới khi nhìn vào chính giữa màn ảnh, thấy ba chiếc trực thăng đã đưa toàn bộ đội thám hiểm lên, chậm rãi cất cánh rời đi, lúc này mới trầm giọng nói: 

 - Tình hình các nơi như thế nào? 

 - Phòng giám sát nội bộ... Tất cả bình thường... 

 Lúc này, hình ảnh đầu tiên lóe lên, khuôn mặt của cụ già mấy năm nay luôn trú đóng ở nơi sâu nhất trong phong độnt hiện lên trên màn hình chính giữa nhất, vẻ mặt ôn hòa an tường. 

 Nhìn thấy ông cụ, vị tướng quân này cúi đầu hành lễ theo bản năng. 

 Là quan chỉ huy cao nhất trong căn cứ này, ông là một trong số ít người biết được thân phận và tình hình của ông cụ này. 

 - Bộ phận phòng ngự lối đi đã vào vị trí, các hạng mục phòng ngự đều đã được khởi động, phòng giám sát lối đi rút lui bình thường! 

 Một giọng nói khác lập tức nói. 

 - Bộ phận phòng ngự lối ra đã vào vị trí, các hạng mục phòng ngự đều đã được khởi động! 

 - Bộ phận phòng ngự vòng ngoài đã vào vị trí, toàn bộ đội quân phòng ngự đã vào vị trí! 

 - Nhóm tấn công chuẩn xác đã vào vị trí. Hai cự pháo đạn tự hành cấp hai đã chuẩn bị xong! 

 - Đại đội Ưng Kích đã vào vị trí. Một trung đội đã vào vị trí bắt đầu tiến hành tuần hàng, hai trung đội đã chờ lệnh xong! 

 Tướng quân hài lòng gật đầu một cái, sau đó trầm giọng nói: 

 - Thông báo quân khu vòng ngoài nâng cao cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động kế hoạch điễn tập đạn thật! 

 Sau khi tất cả những mệnh lệnh này thực hiện xong, lúc này tướng quân mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn chăm chú những số liệu trên màn hình lớn. Ông tiếp nhận vị trí quan chỉ huy căn cứ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhận được mệnh lệnh cảnh giới cấp 2 khiến ông không thể không thận trọng. 

 Mà lúc này đây, Hoàng Văn Hiên đã thuận lợi rút lui ngồi trên trực thăng đang kết nối video chat với phòng làm việc của viện trưởng. 

 - Cái gì? Giang Khương dẫn hai Đại vu sư cùng Hầu tước Eve chặn hậu cho mọi người, không rõ sống chết? 

 Từ Khải Liễu đang ở trong viện chờ phân tích tình báo của Ban tình báo lúc này đang biến sắc nhìn Hoàng Văn Hiên trước mặt, trầm giọng nói: 

 - Rốt cuộc tình hình trong đó như thế nào? 

 - Cực kỳ nguy hiểm... Trong đó có một nhóm sinh vật có trí khôn cường đại... 

 Nghe vậy, sắc mặt Từ Khải Liễu một lần nữa trầm xuống, sau đó trầm giọng nói: 

 - Triệu tập hội nghị Hội đồng viện khẩn cấp, yêu cầu Ban tình báo mau chóng đưa báo cáo phân tích lên! 

 So với không khí căng thằng bên ngoài thế giới phong động, thế giới dưới lòng đất đã thoải mái hơn hành động giương cung bạt kiếm truy kích ban đầu rất nhiều. 

 Giang Khương đứng đó, nhìn vị Đại vương kim sư trên người tràn đầy khí tức khó lường kia quỳ lạy trước mặt mình. À... không, là quỳ lạy trước mặt Cửu Vĩ, tâm trạng tương đối tốt. 

 Có điều vẫn còn chút nặng nề. Giờ trên căn bản hắn đã ổn định ở thực lực thiên giai cấp 2 trở lên. Trong tình huống không dùng tới các loại kỹ năng đã hoàn toàn có thể không cần phải sợ hãi những tồn tại cấp bậc như Sư Mang nữa. 

 Nhưng giờ nhìn vị Đại vương kim sư này, trong lòng Giang Khương vẫn hơi toát mồ hôi lạnh. 

 Bởi vì năng lực thần thức của hắn không cách nào phán đoán được thực lực đối phương. Cho dù là người đầu hồ ly mặc áo bào đen sau lưng Đại vương kim sư, Giang Khương vẫn tự nhận mình không thể nhìn thấu. 

 - Hồ tộc Hồ Mục... Ra mắt Tổ thần... 

 So với Đại vương kim sư hơi kích động, người đầu hồ ly sau lưng gã lúc này lệ nóng doanh tròng, trực tiếp lạy phục dưới đất nức nở nói. 

 Cửu Vĩ nhìn người đầu hồ lý lạy phục dưới đất kia cùng hai cái đuôi sau lưng y, lúc này hai mắt đỏ máu của nó cũng không nén được cơn ba động nhè nhẹ, nói: 

 - Có lẽ ngươi là con cháu của Hồ Diệu... 

 - Bẩm báo Tổ thần... Hồ Mục chính là đích tôn đời thứ bảy của Diệu tổ... 

 Cửu Vĩ chậm rãi gật đầu nói: 

 - Năm đó Hồ Diệu cũng được coi là kỳ tài xuất chúng trong tạp huyết nhất tộc. Đáng tiếc cuối cùng khi rèn luyện huyết mạch vẫn còn một tia tạp huyết không thể thành công... Lúc ấy toàn tộc trên dưới rất tiếc nuối... 

 - Có điều, nhiều năm như vậy rồi, có thể nhìn thấy con cháu của hắn giờ đã có thể ngưng luyện đuôi thứ hai, đúng là không tệ... 

 Cửu Vĩ thở dài, nói: 

 - Tất cả đứng lên đi... 

 - Tạ tổ thần... 

 Sau khi tất cả người đầu thú đứng dậy, Đại vương kim sư kia nhìn Giang Khương đứng trước người Cửu Vĩ, trong mắt lóe lên tia lãnh đạm rồi cung kính nói với Cửu Vĩ: 

 - Miện hạ giáng lâm, trong lúc vội vàng chưa có sự chuẩn bị, vẫn mong miện hạ di giá vương cung, để chúng tôi có thể hầu hạ bên cạnh! 

 - Ừm.... Được! 

 Cửu Vĩ khẽ gật đầu nói. 

 Sau khi sắp xếp xong, Cửu Vĩ liền thu lại hình ảnh của cô, một lần nữa phụ lên hình xăm của Giang Khương. 

 Mặc dù cô đã giải xong phong ấn, nhưng chẳng a chỉ là phân thân giáng lâm, cho dù là bây giờ chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng dựa vào năng lượng đầy đủ mà Giang Khương tích lũy, giúp cô có thể hoàn toàn tỉnh lại mà thôi. 

 Cô hoàn toàn không thể có đủ năng lượng để rời khỏi Giang Khương, duy trì sự tồn tại độc lập của bản thân. 

 Rất nhiều người đầu thú nhìn thấy Cửu Vĩ liễm hình trên người Giang Khương thì vẻ mặt rất kỳ quái. Một vài người đầu sư tử hoàng tộc nhìn chằm chằm Giang Khương, hận không thể dùng ánh mắt nuốt sống Giang Khương. 

 Giang Khương không thèm để ý những ánh mắt như vậy, chỉ lơ đãng nhìn Đại vương kim sư và Hồ Mục khiến hắn vô cùng kiêng kỵ trước mặt. 

 Giang Khương nhìn gương mặt đầy lạnh nhạt của hai người này, trong lòng một lần nữa căng thẳng... 

 Hai gã to đầu này không dễ đối phó đâu... 

 Có điều còn may, dựa vào thần uy của Cửu Vĩ, không ai dám bất kính với Giang Khương, hắn cũng dính được không ít hào quang. Dưới lời mời cung kính của đám người đầu thú, hắn thuận lợi cưỡi ma thú dẫn theo hai Đại vu sư và Eve trở về vương cung của Đại vương kim sư dưới sự hộ tống của đám kỵ sĩ ma thú. 

 Mấy người ngồi trên ma thú nhìn đám người đầu thú hộ vệ xung quanh, lúc này khuôn mặt Eve vẫn đầy xúc động. 

 Mấy tiếng đồng hồ trước còn đánh nhau chết đi sống lại, giờ đột nhiên đám người mình lại trở thành thượng khách được tôn sùng, mặc dù chức danh thượng khách này vẫn còn hơi lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật ngã lần nữa, nhưng dù sao cũng phải nói là an nhàn hơn so với trước đó rất nhiều. 

 - Em nói này, sao anh không mời... mời cái... Cửu Vĩ đại thần kia ra sớm sớm? 

 Lần đầu tiên Eve thật sự nhàn nhã thưởng thức phong cảnh xung quanh, vừa nhìn Giang Khương hiếu kỳ nói. 

 - Không ra được... 

 Giang Khương nhún vai một cái, mặt đầy bất đắc dĩ nói: 

 - Em tưởng anh muốn đánh nhau ra thế này à? Ban nãy không phải em không nhìn thấy, đến phút cuối cùng không còn cách nào khác anh mới phải liều mạng một phen, mời vị này ra... 

 - Được rồi... 

 Nhớ đến ba viên đan dược giá trị rõ ràng không hề rẻ kia và tình hình Giang Khương lúc đó, Eve cũng chỉ có thể lý giải gật đầu. 

 Lúc này, hai vị Đại vu sư thì mặt đầy ung dung hưng phấn. 

 Là đại vu sư của Bộ lạc Vu sư hầu hạ thần thú trăm ngàn năm, hai người bọn họ đã trở thành những người duy nhất trong những năm gần đây nhìn thấy Thần minh thực sự. Vinh dự này không nói sau này không ai có, mà ít nhất là chuyện ngàn năm có một. 

 Đại vương kim sư Sư Khung và Hồ Mục lúc này đang cưỡi ma thú đi phía trước đội ngũ, cách đám Giang Khương được nhiều kỵ sĩ hộ vệ hơn trăm thước. 

 Hồ Mục quay đầu nhìn đám Giang Khương phía sau, thấy mấy người ai nấy mặt mũi cũng ung dung thoải mái nhìn ngắm xung quanh rồi tán gẫu, lúc này mới thấp giọng ghé sát bên cạnh Sư Khung nói: 

 - Đại vương... miện hạ giáng lâm... nhưng lại trùng hợp giáng lâm lên người kẻ trấn thủ... Chuyện này chỉ e có chút đáng nghi! 

 - Ừm... 

 Sư Khung chậm rãi gật đầu một cái, trong đôi mắt sư tử trấn nhiếp người khác lóe lên tia tư lự, lãnh đạm nói: 

 - Cho dù thế nào, miện hạ giáng lâm là vị Thần minh đầu tiên giáng lâm sau khi phụ thần rời đi ngàn năm trước.. Chúng ta buộc phải lĩnh ngộ thần chỉ xong, coi tình hình hẵng định! 

 - Nếu lần này Linh Tinh miện hạ giáng lâm, chứng tỏ chư thần giới yêu thần chúng ta sẽ trở về thế gian, vậy thì yêu thần nhất tộc ta lại một lần nữa trở về thời thịnh thế, không cần kiêng kỵ đám người trấn thủ nhân tộc này nữa... 

 Nói đến đây, trong mắt Sư Khung lóe lên tia kích động, nói: 

 - Nếu chư thần trở về, vậy chúng ta càng có khả năng luyện lại huyết mạch... 

 Nghe thấy vậy, trên mặt Hồ Mục cũng khó giấu vẻ kích động, gật đầu liên tục. Có điều thân là hồ tộc, trước nay luôn mưu mẹo nghĩ nhiều, vẫn trầm giọng nhắc nhở: 

 - Nhưng tất cả mọi chuyện cũng phải lĩnh ngộ thần chỉ xong mới có thể chắc chắn. 

 - Hơn nữa lần này lại liên quan đến người trấn thủ nhân tộc, chúng ta nhất định phải cẩn thận hơn... Dẫu sao... Kế hoạch Thần quang của chúng ta cũng đã bắt đầu... 

 Sư Khung chậm rãi gật đầu, lạnh giọng nói: 

 Nói đến đây, trong mắt Sư Khung bắn ra hàn quang... 

 Lúc này sắc mặt Hồ Mục cũng lạnh lùng, nghiêm nghị gật đầu. 

 - Linh Tinh miện hạ dù sao cũng là Tổ thần hồ tộc ngươi... Hồ Mục ngươi phải thân cận hầu hạ nhiều hơn, có hiểu không? 

 - Vâng... Đại vương!