Binh Vương Thần Bí

Chương 1276: Xin miện hạ thương hại! 



- A? Hồ Mục các hạ muốn cầu kiến Linh Tinh miện hạ? 

 Giang Khương mỉm cười nhìn ông cụ Hồ tộc bộ dạng đầy thành kính trước mắt, nói. 

 Hồ Mục gật đầu nhìn Giang Khương, trên mặt không còn vẻ coi thường như lúc đầu mà trong mắt tràn đầy ý thân cận: 

 - Đúng vậy! 

 - Linh Tinh miện hạ chính là Tổ thần tộc ta... Ta thân là hậu duệ Hồ tộc, tất nhiên phải tới bái kiến, lĩnh ngộ thần chỉ của miện hạ! Làm phiền Thần sứ đại nhân truyền đạt! 

 Giang Khương cười nói: 

 - Hồ Mục các hạ thành kính như vậy, ta sẽ mời miện hạ ra tiếp kiến ông! 

 - Làm phiền rồi! 

 Nghe Giang Khương nói vậy, nụ cười trên mặt Hồ Mục càng thêm thân thiết. 

 Có điều trong nháy mắt nhìn thấy quanh người Giang Khương có thần lực ngưng tụ, thân hình Cửu Vĩ dần ngưng tụ sau lưng hắn, mắt Hồ Mục thoáng lóe lên tia ngưng trọng. 

 - Xem ra mức độ tín nhiệm và thân cận của miện hạ với người trấn thủ nhân tộc này cực cao... 

 Căn phòng không quá cao cho nên lần này cơ thể Cửu Vĩ ngưng tụ chỉ cao chừng hai thước, chín cái đuôi sau lưng nhẹ nhàng lắc lư, đôi mắt như hồng ngọc mới chậm rãi mở ra. 

 - Hồ Mục ra mắt miện hạ... 

 Thấy Cửu Vĩ mở mắt, Hồ Mục cung kính phủ tay trước ngực, cung kính nói. 

 Cửu Vĩ lẳng lặng nhìn Hồ Mục đang cúi người phía trước, lãnh đạm nói: 

 - Ừ... Hồ Mục ngươi tới đúng lúc lắm... Ta đang muốn biết tình hình thế giới dưới lòng đất, ngươi hãy nói thử xem! 

 Cảm nhận được thần lực thuần khiết đi kèm trong ánh mắt quét qua mình, cơ thể Hồ Mục hơi run lên. 

 Mặc dù vị Tổ thần này chỉ dùng phân thân giáng lâm, hơn nữa phân thân cũng chỉ miễn cưỡng tỉnh lại, về mức độ thần lực mà nói, thậm chỉ chỉ tương đương với một cái hình chiếu thôi. 

 Nhưng Hồ Mục vẫn có thể cảm nhận được uy áp vô cùng trực tiếp... 

 Mặc dù đều thuộc yêu tộc, nhưng hậu duệ tạp huyết so với tồn tại cấp Tổ thần thuần túy này thì cách biệt luôn như trời với đất. 

 Nghĩ tới đây, ánh mắt Hồ Mục lóe lên tia nóng bỏng... 

 Chỉ có huyết mạch thuàn khiết mới có thể bước lên vị trí cao như vậy... 

 Hồ Mục cảm nhận được ánh mắt tràn đầy uy nghiêm đang chăm chú nhìn mình thì vội vàng vứt hết những suy nghĩ linh tinh, cung kính nói: 

 - Vâng... 

 - Hiện tại tình hình của thế giới dưới lòng đất rất ổn định. Các tộc đều cố gắng sản xuất, tình hình các loại tài nguyên đã phong phú hơn trước, nhưng vì điều kiện nên số lượng tài nguyên vẫn hơi thiếu thốn. Gần trăm năm nay sản lượng đã giảm bớt 10-20% so với trước... 

 - Những năm gần đây dưới sự lãnh đạo của đại vương các tộc đã cố gắng hết sức khống chế tăng trưởng của quần tộc, luôn cố gắng duy trì số lượng đã định ban đầu... Cho nên, hiện tại lượng sinh tồn của các tộc vẫn duy trì ổn định, tạm thời không có tình huống biến động khác thường rõ ràng... 

 Hồ Mục dè dặt nói tình hình hiện tại, nhưng cũng không đề cập đến bất kỳ số liệu thực tế nào, điều này khiến Giang Khương ở bên cười nhạt. Lão hồ ly này đúng là rất cẩn thận. 

 Nhưng Cửu Vĩ vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái. Rõ ràng cô rất hài lòng với tình hình của thế giới dưới lòng đất. 

 Nói tới đây, Hồ Mục dừng lại một chút. Nhìn Cửu Vĩ đang gật đầu, chần chừ một chút, tiếp tục nói: 

 - Nhưng tộc ta cực khổ sống dưới đất ngàn năm, sản vật chắc chắn sẽ giảm đi theo từng năm... Điều này sẽ gây nên ảnh hưởng cực lớn đến sự sống còn của tộc ta. 

 - Nhiều năm trước các bộ tộc đã đưa thư lên cho đại vương, thỉnh cầu đại vương cân nhắc hơn về sự tồn vong sinh tử của tộc ta! 

 Nghe Hồ Mục nói vậy, đuôi của Cửu Vĩ nhẹ nhàng lắc lư hai cái. Trong đôi mắt màu đỏ máu của nó không hề có cảm xúc gì. 

 Giang Khương đứng bên mặc dù tỉnh bơ, nhưng trong lòng lại cười khổ... 

 Hồ Mục này đúng là lão hồ ly thành tinh. Gã nhân cơ hội này bắt đầu tố khổ, có điều giờ Cửu Vĩ chẳng có tâm trạng đâu mà để ý đến họ... 

 Quả nhiên, sau khi Hồ Mục dứt lời, ngẩng đầu nhìn Cửu Vĩ, thấy Cửu Vĩ không định nói gì về chuyện này, trong lòng hơi căng thẳng. 

 Gã lập tức hít một hơi thật sâu, một lần nữa nhìn về phía Cửu Vĩ, trực tiếp nói: 

 - Miện hạ... Từ ngàn năm trước, Thần tộc thuần huyết của yêu tộc ta đã xé không bỏ đi... Miện hạ là vị Thần minh đầu tiên giáng lâm thế gian... Không biết lần này miện hạ giáng lâm, có phải để mang tin tức gì cho Tạp huyết nhất tộc ta không? 

 - Lần này ta trở lại thế gian... Chủ yếu là để lấy lại một món đồ... 

 Đối mặt với yêu tộc tạp huyết cỡ này, Cửu Vĩ không quá mức để ý. 

 Vốn yêu tộc hết sức coi trọng huyết thống, kẻ không có huyết thống thuần khiết thì không thể nào hóa hình... 

 Nhưng giữa các tộc của yêu tộc, luôn có vài kẻ háo sắc làm bậy, chẳng hạn như vị tên “Braun” tồn tại cấp Tổ thần của Sư tộc kia rất thích làm mấy chuyện rối loạn chủng tộc này. 

 Kết quả của hành động này là sinh ra không ít yêu tộc tạp huyết... 

 Kết quả của chuyện này là, những yêu tộc tạp huyết này mặc dù vẫn có tư chất bất phàm của yêu tộc nhưng trên căn bản không thể hóa hình nguyên vẹn. 

 Còn yêu tộc thuần huyết, sau khi tu luyện đến mức độ nhất định thì có thể hóa thành hình người, hơn nữa còn có thể tự do thay đổi giữa hình người và hình thú. 

 Nhưng những yêu tộc tạp huyết trước mặt trên căn bản không thể tu luyện đến trình độ khá cao, thậm chí bọn họ cũng không cách nào hóa hình, chỉ có thể duy trì loại hình dáng nửa người nửa thú này. 

 Năm đó khi yêu tộc chuẩn bị phá không đi, những yêu tộc tạp huyết không thể nào hóa hình này đã bị cả yêu tộc quyết định vứt bỏ. 

 Nhưng vì phần lớn hậu duệ tạp huyết là của Tổ thần Sư tộc Braun, hơn nữa trong đó có không ít kẻ được cưng chiều, cho nên mới tồn tại thế giới dưới lòng đất này... 

 Với những tạp huyết này, năm đó chẳng qua vì đồng ý với yêu cầu của Braun nên đám Cửu Vĩ mới ra tay giúp y xây dựng cái thế giới dưới đất này. 

 Cho nên, đối mặt với những thứ mà Hồ Mục tạp huyết Hồ tộc vừa nói, Cửu Vĩ hoàn toàn không để ý. 

 Dù sao với tình hình hiện tại, cho dù cô có muốn ra tay giúp đỡ cũng không được. Hơn nữa cô dùng phân thân trở về thế gian này, cũng là để thu hồi món Thần khí ban đầu Braun để lại. 

 Nghe Cửu Vĩ nói vậy, sắc mặt Hồ Mục buồn bã. Mặc dù trong lòng gã đã chuẩn bị, nhưng nghe thấy câu trả lời này gã vẫn vô cùng thất vọng. 

 Đây là lần đầu tiên nghênh đón Thần minh trở về thế gian trong ngàn năm qua, vốn mọi người còn gửi gắm nhiều hy vọng, vậy mà... 

 - Ừm... Ta nhớ rồi... Bây giờ, đưa ta đi gặp Đại vương các ngươi... 

 Nghe Cửu Vĩ nói vậy, tinh thần Hồ Mục phấn chấn hơn. Chỉ cần Tổ Thần còn nhớ đến bên mình, vậy thì đã có hy vọng rồi. Gã lập tức cung kính nói: 

 - Được, mời miện hạ cùng thần sứ đại nhân đi theo tôi...