Nước suối trong Thú Thần Bát bắt đầu chậm rãi sôi trào. Mười mấy hạt sen trôi nổi trong nước, dần dần tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt.
Ngửi mùi hương này, dù là Giang Khương cũng nén nổi nuốt một ngụm nước bọt.
Mùi hương này quá đặc thù, quá mê người. Tuy Giang Khương cũng đã ăn không ít loại của ngon vật lạ nhưng vẫn chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm mê người như vậy.
Nước suối sôi lên, không bao lâu, mười mấy hạt sen kia cũng bắt đầu mềm dần. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Khương, chúng nhanh chóng hòa tan trong bát, tan chảy trong nước, biến cả bát canh thành một màu xanh biếc.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Nhìn chén canh hạt sen tỏa ra mùi hương nồng đậm mê người này, Giang Khương cũng hơi ngây ra.
Trong trí nhớ của hắn, nấu canh Thúy Tâm Liên tuy rằng mùi hương rất thơm, dường như cũng đặc thù nhưng không có khả năng thơm tới mức này.
Đang lúc Giang Khương kinh ngạc, đột nhiên lông mày hắn nhíu lại, không ngờ cảm thấy bên ngoài hang núi có tiếng động mơ hồ truyền đến. Thính giác nhạy cảm nói cho hắn biết đó là tiếng một số loại động vật chạy trốn.
Hơn nữa là hướng về đúng hướng này...
- Khỉ gió...
Giang Khương khôi phục tinh thần trong nháy mắt, nhìn chén canh hạt sen tràn ngập mùi hương mê người và màu xanh biếc trong tay, cắn răng một cái liền đặt lên mép, uống ừng ực vài miếng hất bát canh sen màu xanh biếc trông hơi quỷ dị này.
Uống hết canh sen xong, hắn vội vàng cho chén vào ba lô, nhanh chóng đi ra ngoài hang núi.
Quả nhiên vừa mới đi ra khỏi hang núi liền thấy trong bóng tối phía xa xa có vài con ma lang đang chạy như điên về hướng này. Nếu không sai, chắc vừa rồi mùi thơm của bát canh Thúy Tâm Liên do Thú Thần Bát nấu tỏa ra quá nồng rồi.
Dĩ nhiên mùi thơm truyền xa như thế, khiến cả đám ma lang cũng bị hấp dẫn lại.
- Xem ra quả thật Thú Thần Bát có chút hiệu quả đặc thù nhằm vào yêu tộc...
Lúc này Giang Khương cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng, sau đó nhanh chân bỏ chạy. Hiện tại hắn cũng vẫn còn mơ hồi ngửi thấy trong Thú Thần Bát còn có chút mùi thơm nhàn nhạt truyền ra. Phải nhanh chóng lấy nước rửa Thú Thần Bát này một chút, nếu không không biết còn chọc tới bao nhiêu ma thú nữa.
Khi Giang Khương xuất hiện, ánh mắt mấy con ma lang kia sáng lên rõ ràng, không để ý tới mọi chuyện, điên cuồng chạy về phía hắn.
Giang Khương cũng chẳng muốn dây dưa với đám ma lang này, trường đao trong tay lóe lên lưu loát, triển khai toàn bộ thiên phú, giải quyết đám ma lang rất nhanh, sau đó liền chạy về phía con sông nhỏ.
Còn chưa tới bờ sông, hắn liền đã thấy có bảy tám con ma thú đang chạy về hướng này.
Giang Khương lập tức không còn cách nào khác, luống cuống tay chân móc vội Thú Thần Bát ra, rửa trong nước sông một lượt rồi nhanh chóng bước đi.
Thú Thần Bát bị rửa xong, rõ ràng đã không còn mùi thơm nữa. Nhìn đám ma thú đang đảo quanh bờ sông, cũng không định đuổi theo, lúc này Giang Khương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nếu thật sự có cả một đoàn ma thú đi phía sau mình, như vậy hắn cũng không cách nào lăn lộn tại thế giới dưới lòng đất nữa.
Né tránh đám ma thú này xong, lúc này Giang Khương mới cảm thấy dược lực của chén canh Thúy Tâm Liên kia bắt đầu xuất hiện.
Giờ đây trong Khí Hải, một luồng hơi thở mát mẻ ngưng đọng không tán bắt đầu chậm rãi bốc lên, đồng thời có một luồng hơi thở tươi mát đến cực điểm cũng bắt đầu tràn vào não bộ, khiến suy nghĩ của hắn trở nên sáng suốt trong nháy mắt.
Cảm nhận được luồng dược lực khổng lồ này, Giang Khương cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng tìm một chỗ vắng người, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dùng hết sức vận chuyển Ngũ Cầm Hí vận khí pháp, hấp thu luồng dược lực này.
Sau khi bắt đầu vận hành Ngũ Cầm Hí vận khí pháp, lúc này Giang Khương mới cảm nhận được luồng dược lực kia mạnh mẽ hơn so với mình tưởng tượng quá nhiều, hơn nữa mơ hồ còn bất đồng so với trước kia.
Lúc hấp thu dược lực, Giang Khương có thể cảm nhận được rõ ràng, hình xăm Cửu Vĩ trên vai trái chớp động lên đặc biệt nhanh.
Thậm chí hắn cũng có thể cảm nhận được rõ, luồng hơi thở tươi mới bốc lên não bắt đầu tụ tập về hướng hình xăm kia...
Cảm nhận được biến hóa như vậy, trong lòng Giang Khương mừng thầm. Dựa theo miêu tả về Thúy Tâm liên trong mảnh ký ức, thuốc này cũng không có dược lực và phản ứng mạnh mẽ tới vậy.
Xem ra thật sự mình đánh bậy đánh bạ mà trúng quả rồi...
Không chỉ gia tăng dược lực Thúy Tâm Liên không ít, hơn nữa còn có tác dụng tương đối tốt với Cửu Vĩ.
Xem ra sau này mình chỉ cần thường xuyên dùng Thú Thần Bát nấu ít linh dược để dùng, không chỉ có thể tăng cường thực lực của mình mà còn trợ giúp Cửu Vĩ nhanh chóng giải phong ấn, hồi phục tốt.
Tốn gần một tiếng đồng hồ, lúc này Giang Khương mới tiêu hóa hết được dược lực của chén Thúy Tâm Liên.
Không chỉ khiến nồng độ năng lượng gia tăng không ít, thậm chí Giang Khương còn cảm nhận được, tốc độ phản ứng và các phương diện của bản thân đều đạt trạng thái tốt nhất từ trước tới nay.
- Thứ tốt... Quả nhiên là thứ tốt...
Vuốt ve Thú Thần Bát trong tay, trong lòng Giang Khương mừng rỡ. Xem ra trước kia đúng là mình quá xem thường thứ này. Còn may mà hắn đã mạo hiểm đi Thú Vương cung trộm nó lại, nếu không thì chắc sẽ hối hận chết mất.
Cẩn thận thu Thú Thần Bát lại, Giang Khương liền tiếp tục du đãng về phía trước. Vừa rồi đã nếm được lợi ích không nhỏ, khiến hắn trở nên hưng phấn hơn nhiều.
Thế giới dưới lòng đất này quả nhiên nhiều linh dược hơn bên ngoài rất nhiều lần. Mặc dù một số chỉ là linh dược trung phẩm hoặc thượng phẩm mà Giang Khương cũng không coi trọng lắm.
Nhưng cho dù là thế nào, đã đụng phải thượng phẩm là hắn sẽ hái. Có một số thuốc mặc dù mình không cần nhưng mang ra ngoài cũng rất tốt với viện.
Với mật độ tồn tại linh dược cao như ở thế giới dưới lòng đất này, chỉ tìm một khu vực nhỏ đã thế, như vậy còn có cả một khoảng rộng lớn chờ mình tìm kiếm.
Ngẫm đến đây, Giang Khương liền hưng phấn hẳn lên...
Đang lúc Giang Khương vô cùng cẩn thận cất cây linh dược thượng phẩm này vào ba lô, đột nhiên hắn xoay phắt người lại, nhìn về một hướng.
Trong tai hắn đang cảm nhận được một tiếng xé gió rất đặc thù, mơ hồ truyền từ phía kia tới...