Binh Vương Thần Bí

Chương 1304: Viện trưởng yên tâm



Giang Khương mang theo một thân đầy mùi máu tươi nhàn nhạt, trên mặt thoáng lộ một tia mỏi mệt, đứng trên mái nhà. 

 Trên bầu trời phía trước không xa, một chiếc máy bay trực thăng đang từ từ tới gần. Hắn thở hắt ra một hơi, nói: 

 - Bên này bố trí sao rồi? 

 - Không còn vấn đề gì nữa rồi... 

 Nhìn Thường ủy Giang vẫn còn sát khí nhàn nhạt tràn ngập, nhớ tới hắn vừa rồi giống như tử thần bước ra từ bên trong, Lâm Thanh Bình không nén nổi rùng mình một cái, cung kính nói: 

 - Cảnh sát đã chạy tới rồi, thông báo là hành động bất ngờ của cảnh sát, trừ khử một đám tội phạm có vũ khí mà thôi! 

 Giang Khương gật đầu, nhìn đồng hồ, bình thản nói: 

 - Đã bố trí tốt ở bên kia chưa? 

 - Sau khi ngài thông báo cho bên kia, tôi đã nhân được thông báo của quân đội rồi... Trước mắt có hai chiếc tầu ngầm đã đang chạy tới, hơn nữa còn có một hạm đội hạng nhỏ cũng đã xuất phát về hướng này rồi... 

 Lâm Thanh Bình lại cẩn thận nói: 

 - Nhưng ngài cũng nên thông báo cho Viện ủy hội một chút, mặt khác cũng cần xác nhận với tổ năm người một lần! 

 - Ừ... Đợi tới phía kia, tôi sẽ lại gọi điện thoại cho viện trưởng! 

 Trong giọng Giang Khương có một tia uể oải mơ hồ lộ ra. Nửa giờ vừa rồi thật sự cũng hơi vất vả. Hiện tại hắn muốn nghỉ ngơi tốt một chút, tạm thời thật sự không có tâm tư đi gọi hai cuộc điện thoại này. 

 Lâm Thanh Bình hiểu ý gật đầu, lùi sang một bên. 

 Nhìn bóng lưng vị này, hiện tại ông cũng mơ hồ nhớ kỹ sắc mặt hơi sợ hãi của vị cấp dưới này khi báo cáo với mình. 

 Tuyệt y đường bố trí hơn trăm cao thủ liền bị một người làm thịt gần một nửa... Trong đó cao thủ Thiên vị ít nhất cũng phải có trên ba bốn mươi người, trong đó không thiếu tồn tại Thiên vị cấp hai, cấp ba. 

 Vốn mình còn nghĩ chắc hành động lần này sẽ có thương vong không ít, nhưng không ngờ là cuối cùng chỉ có chừng mười người bị thương, hơn nữa còn bị thương không nặng... 

 Nghe nói có một cực kỳ mạnh mẽ, lướt qua giống như cơn gió, rút đao chém liền. Nghe nói hầu như không ai chống nổi vị này năm giây đồng hồ... 

 Cuối cùng nghe nói cả trường đạo do viện đặc chế từ hợp kim cũng bị hắn chém cùn mất hai thanh... 

 Lúc này trực thăng đã hạ xuống mái nhà, thoáng dừng lại một chút liền nhanh chóng bay đi xa... 

 Lúc này, ở dưới khu nhà, vài chiếc xe cảnh sát yên lặng dừng lại. Mấy cảnh sát, sắc mặt tái nhợt đi ra từ đại sảnh. 

 Mấy người ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà, thấy trực thăng đang bay lên, liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt lộ một tia cười khổ. 

 - Ôi... Cũng không biết vừa rồi là người phương nào ra mặt? Gây ra chuyện lớn như vậy, không ngờ vỗ mông một cái liền đi, bắt chúng ta phải đi theo lau... Tôi làm cảnh sát hình sự đã vài chục năm, cũng chưa gặp qua cảnh tượng dọa người như vậy bao giờ... 

 Một vị cảnh sát trung niên cỡ năm mươi tuổi trong đó bỏ mũ, đưa tay lau mồ hôi, nói. 

 - Đội phó... Ngài đừng nói nữa... Nói nữa tôi nôn mất! 

 Một vị cảnh sát có vẻ trẻ hơn một chút bịt miệng, vội vàng phất tay nói: 

 - Chắc cả đời tôi cũng không quên được cảnh tượng đó! 

 Vị cảnh sát khác ở bên cạnh cũng cười khổ nói: 

 - Đội phó... Chuyện lớn như thế sẽ không phải bắt chúng ta thu thập thật chứ? 

 - Đương nhiên là không rồi... 

 Vị đội phó này cười khẽ lắc đầu nói: 

 - Chúng ta chỉ là cảnh sát hình sự... Chuyện lớn như vậy bắt cục cảnh sát chúng ta chịu, chúng ta chịu sao nổi? 

 Lúc này, bên trong khu nhà, một người trung niên khuôn mặt uy nghiêm đi ra. 

 Thấy vị trung niên này, vị cảnh sát trẻ tuổi kia như thoáng thoải mái hơn một chút, đi tới bên cạnh người trung niên kia, vẻ mặt tò mò, thoáng hạ giọng hỏi: 

 - Đội trưởng cuối cùng cũng đi ra rồi... Xin ngài nói cho tôi một chút, rốt cục là nhân vật nào... Không ngờ lại tạo thành cảnh tượng ghê gớm như vậy? 

 Người đội trưởng vừa suy nghĩ, trừng mắt nhìn người thanh niên kia, lại nhìn vẻ mặt mấy cấp dưới đang tò mò áp sát lại, hừ khẽ một tiếng, sau đó hạ giọng nói: 

 - Tôi cũng không biết rốt cục vị nào vừa xuất hiện ở đây... 

 Nghe vị đội trưởng vô cùng cẩn thận, hơn nữa còn hạ giọng như thì thào, mấy người vội nhìn bốn phía một chút, vừa tiếp cận vừa ngừng thở chờ nghe đội trưởng nói tiếp. 

 - Chẳng qua... Lúc tôi đi vào, mơ hồ nhìn thấy một người... 

 Nhắc tới lúc đó, rõ ràng vị đội trưởng này còn phải rùng mình một cái. 

 - Người nào vậy? 

 Mấy người kia vội vàng hạ giọng hỏi. 

 - Giang Khương... 

 Vị đội trưởng kia cúi đầu nói: 

 - Tôi chỉ nhìn nghiêng một cái, chắc chắn là hắn rồi... Toàn thân nhuốm máu tươi, trong tay còn có một thanh trường đao. Những người khác dù phần lớn trên người cũng dính máu nhưng cũng không nhiều máu tươi bằng một phần mươi hắn... 

 Nói tới đây, vị đội trưởng này còn thở hổn hển vài tiếng, rất rõ ràng áp lực vừa rồi ông trải qua cũng không nhỏ. Một lúc sau ông mới ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: 

 - Tôi không có gan nhìn nhiều. Một thân sát khi kia thật sự dọa chết người mất... Vừa rồi trực thăng kia tới đón hắn đi đấy... 

 - Giang Khương? 

 Mấy người sửng sốt, hai mắt lập tức sáng ngời. 

 Vị cảnh sát trẻ tuổi kia hưng phấn nói: 

 - Chính là vị đại tá nghe nói trẻ tuổi nhất kia sao? Đội trưởng... Ngài không nhìn lầm đấy chứ? 

 - Câm miệng, nói nhỏ thôi... 

 Người thanh niên kia còn chưa nói hết, vị đội phó bên cạnh đã lo lắng nhìn bốn phía, hạ thấp giọng mắng: 

 - Nhớ kỹ khi về không được nói lung tung. Nếu chuyện này truyền ra, cẩn thận cái mũ của các cậu đấy! 

 Bị vị đội phó mắng một hồi, hai vị cảnh sát bên cạnh vội vàng rụt cổ xác nhận, chỉ là trong mắt có chút ánh sáng lấp lóe, nhìn chằm chằm vị đội trưởng kia, hy vọng còn có thể nghe được vài thứ. 

 Lúc này tất nhiên Giang Khương không biết tình huống ở đó. Hắn lẳng lặng ngồi dựa vào ghế trên trực thăng, không bao lâu liền ngủ mất. Mãi cho tới nửa giờ sau, khi hạ cánh rồi, chuẩn bị đổi máy bay hắn mới bị Lâm Thanh Bình đánh thức. 

 Ngủ nửa giờ rõ ràng khiến hắn khôi phục không ít. 

 Đổi sang một chiếc máy bay hàng không, điện thoại vệ tinh trong tay Lâm Thanh Bình lại reo vang. 

 Lâm Thanh Bình nhìn một chút, sau đó cung kính đưa cho Giang Khương, nói: 

 - Thường ủy Giang, là điện thoại của viện trưởng... 

 - Viện trưởng yên tâm... Phải tận lực diệt trừ đám dư nghiệt của Tuyệt y đường này, giảm bớt thực lực của bọn họ... 

 Giang Khương lạnh nhạt nói: 

 - Tôi đã trao đổi qua với tổ năm người bên kia rồi... 

 - Vâng... Tôi biết rồi... Nhất định sẽ coi trọng việc lớn! 

 Nói với đầu bên kia hai tiếng, Giang Khương cầm điện thoại trong tay đưa cho Lâm Thanh Bình, nói: 

 - Gọi cho tôi vị kia, tiến hành xác nhận lần cuối! 

 Nghe thấy lời Giang Khương, vẻ mặt Lâm Thanh Bình nghiêm lại, bấm một dãy số, nói với đầu bên kia mấy câu xong liền cung kính đưa điện thoại cho Giang Khương. 

 Giang Khương nhận điện thoại, chờ đợi giọng nói quen thuộc già nua từ bên đầu kia lên tiếng xong mới nói: 

 - Lần này lại khiến ngài thêm phiền toái rồi... 

 - Quả thật là có chút phiền toái thật... 

 Trong giọng nói già nua đầu kia mang theo chút khổ sở nói: 

 - Bên kia cũng không xem như trong phạm vi khống chế của chúng ta... 

 - Tôi biết... Cho nên mới nói là khiến ngài thêm phiền toái! 

 Giang Khương mỉm cười nói: 

 - Trước tiên tôi sẽ xem một chút, nếu cần thì có thể vẫn cần công kích mang tính hủy diệt rộng... 

 - Cho dù là thế nào, dù sao nơi này cũng gần chúng ta, vẫn còn có chút uy hiếp... Chuyện này thuận tiện thanh lý, cũng có lợi cho quốc gia! 

 Nghe thấy Giang Khương nói vậy, giọng nói già nua đầu bên kia lại cười khổ một tiếng, nói: 

 - Được rồi, được rồi.. Dù sao thì cậu cũng vẫn có lý! 

 - Được... Tôi sẽ cấp quyền cho bọn họ, nhưng việc này nhất định phải tốc chiến tốc thắng... Nếu bị người khác nắm được nhược điểm thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn. Phía Mỹ giờ đang ước gì nắm được nhược điểm của chúng ta đấy! 


 Lâm Thanh Bình nhận điện thoại, cẩn thận hỏi thăm: 

 - Đã được xác nhận rồi sao? 

 - Đúng... Không thành vấn đề rồi! 

 Nghe được lời này của Giang Khương, trong mắt Lâm Thanh Bình hiện lên một tia bội phục nhàn nhạt. Chuyện liên quan tới phòng ngự toàn cầu như vậy, cũng chỉ có vị này mới dám làm!