Binh Vương Thần Bí

Chương 443



- Mã Duệ Hoằng?

Giang Khương nhíu mày, sau đó cũng đưa tay bắt tay cô gái xinh đẹp này, cười nói:

- Giang Khương...

Mã Duệ Hoằng thấy Giang Khương nghiêm trang tự giới thiệu thì đôi mắt xinh đẹp lóe lên ý cười, gật đầu nói:

- Có điều bạn bè đều gọi tôi là Mã Tiểu Duệ, cậu cũng gọi tôi là Mã Tiểu Duệ đi...

- Mã Tiểu Duệ? Được... Vậy thì gọi là Mã Tiểu Duệ...

Giang Khương nhìn vẻ mỉm cười của Mã Duệ Hoằng thì cũng cười, gật đầu.

- Giang Khương, cậu vừa mới tu luyện về à?

Đôi lông mày xinh đẹp của Mã Tiểu Duệ nhướn lên, nhìn bộ đồ thể thao của Giang Khương, trong mắt lóe lên tia quái dị nói.

Giang Khương gật đầu, cười nói:

- Đúng... đi vận động một chút!

- Chậc chậc... Chả trách cậu lại lợi hại như vậy, Thiên Y viện chúng ta chẳng có mấy y sư hoặc y sĩ nỗ lực như vậy!

Mã Tiểu Duệ cười cảm thán hai tiếng, sau đó nhìn Giang Khương cười nói:

- Được rồi, cậu về tắm rửa thay quần áo trước đi, không trì hoãn thời gian của cậu nữa!

- Được... gặp sau!

Giang Khương cười vẫy tay, sau đó xoay người đi vào trong viện.

Mấy ngày tiếp theo, Giang Khương ngày nào cũng ở trong Thiên Y viện học những kỹ thuật và tư liệu mới. Giang Khương tự thấy bản thân cũng tương đối lợi hại, nhưng khi nhìn thấy những kỹ thuật và tư liệu mới này của Thiên Y viện, hắn không thể không bội phục.

Những kỹ thuật và tư liệu này trên căn bản đều là những kỹ thuật chữa trị mới và những thứ được cách tân từ kỹ thuật hiện có, thậm chí ngay cả phương diện ức chế ung thư cũng có rất nhiều phương pháp và loại thuốc mới.

Giang Khương cũng không hề bất ngờ về điều này. Với kỹ thuật của Thiên Y viện, còn cả nhiều dược liệu quý hiếm như vậy, dĩ nhiên thành quả của phương diện này là nhiều nhất. Nên biết mở rộng những kỹ thuật mới cần phải có vô số người tiêu hao vô số thời gian, trải qua vô số lần thực tiễn mới có thể có đột phá và mở rộng kỹ thuật.

Nhưng về mặt phối thuốc của Thiên Y viện, trên trăm y sư ưu tú nhất Trung Quốc tích lũy cả ngàn năm đâu phải chuyện đùa, hơn nữa còn có nhiều dược liệu thần kỳ như vậy, muốn nghiên cứu ra vài loại thuốc hiệu quả không phải chuyện quá khó khăn.

Chẳng hạn như “Hồi thiên châm số 123”.

Loại này có hiệu quả kinh người. Số 123 này có công hiệu hồi dương, dùng cho người bị thương nặng sắp chết, hoặc bệnh nặng sắp chết, hoặc khi cấp cứu những ca phức tạp có thể cứu sống và ổn định bệnh tình.

Còn loại thuốc “Viên chống ung thư”.

Nó có hiệu quả ức chế cực tốt các loại tế bào ung thư, thậm chí còn có tác dụng chữa khỏi tận gốc với vài loại bệnh ung thư đặc biệt.

Còn về phương diện kỹ thuật, Thiên Y viện cũng có những thành quả bất phàm. Chẳng hạn như đối với chứng u não, thậm chí không cần phải tách hộp sọ, chỉ cần mở một một lỗ nhỏ, sau đó dùng đầu dò để phẫu thuật, giảm tỷ lệ tổn hại não bệnh nhân xuống cực thấp, hơn nữa lại cực kỳ an toàn.

Kỹ thuật này, còn có thể dùng cho rất nhiều u não không thể chữa trị bằng cách mở hộp sọ. Tính ra có thể nói là một bước đột phá trong lĩnh vực não ngoại khoa, nhưng trước giờ Giang Khương chưa từng thấy kỹ thuật này được nhắc đến trên tạp chí kỹ thuật hoặc chuyên nghiệp nào, cũng không nghe nói trên toàn cầu có bệnh viện hoặc trung tâm nghiên cứu nào tiến hành những ca mổ như thế này.

Thậm chí Thiên Y viện còn có thể dùng cách giải chết, tiến hành phẫu thuật tim cho bệnh nhân, có thể giúp tim ngừng đập trong khoảng thời gian hơn mười phút, đảm bảo hoàn toàn sự an toàn cho bệnh nhân, đồng thời đơn giản hóa rất nhiều cho những ca mổ lớn, giảm nguy hiểm của ca mổ đến mức thấp nhất.

Những kỹ thuật thế này, Thiên Y viện có tương đối nhiều. Giờ Giang Khương mới hiểu, vì sao Thiên Y viện lại sắp xếp cho mình ba tháng để học những thứ này. Vì có rất nhiều kỹ thuật không phải anh có thể học được qua tư liệu máy tính hoặc video clip, cần phải thông qua thao tác phẫu thuật thật sự mới thật sự nắm bắt được.

Như vậy tính ra thời gian ba tháng là tương đối sát sao.

Cho nên Giang Khương không dám coi thường. Rất nhiều thứ trong này hắn chưa từng nghe nói đến, thậm chí đến nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Tuy với năng lực của hắn, muốn học hết những thứ này nội trong ba tháng không phải vấn đề lớn, nhưng hắn cũng phải nghiêm túc cẩn thận mới được. Mặc dù có quyền hạn là có thể học và đọc những thứ này bất cứ lúc nào. Nhưng có một vài vấn đề Thiên Y viện sẽ sắp xếp hắn tham gia một vài ca phẫu thuật mà không phụ thuộc vào ý kiến riêng của hắn, mà muốn tinh thông được những thứ này thì cũng khá phiền phức.

Chả trách La y sư nghe mình nói muốn nghỉ phép lại khó khăn như vậy.

Trong thời gian tiếp theo, phần lớn thời gian Giang Khương đều dùng máy tính, ngay cả bữa cơm hàng ngày cũng được nhà ăn gửi đến tận nơi.

Khoảng thời gian này La y sư cũng rất để ý tình hình của Giang Khương. Ông thấy Giang Khương ngày đêm nghiên cứu học tập thì âm thầm gật đầu. Chả trách Giang Khương còn trẻ mà lại có được thành tựu như vậy, điều này chắc chắn cũng vì sự nỗ lực của cá nhân hắn.

Thời gian trôi qua từng ngày, rất nhanh đã đến ngày 26 tháng 2 rồi.

Mấy ngày này, thỉnh thoảng Giang Khương cũng lấy điện thoại gọi cho Tuyên Tử Nguyệt, nhưng không hề bất ngờ, điện thoại lần nào cũng tắt máy.

Đêm khuya, Giang Khương lấy điện thoại ra, một lần nữa bấm dãy số đó, có điều trong tai nghe vẫn vang lên câu nói ấy.

- Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...

Sau khi Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra liền chậm rãi cúp điện thoại, sau đó nhẹ nhàng cười cười. Trước mắt hắn dường như hiện ra bóng dáng xinh đẹp luôn đứng thẳng lưng ấy.

- Đừng lo... Ngày mai anh sẽ đến tìm em...

Bộ phận chạy ngoài của Thiên Y viện cũng rất tốt, tuy Giang Khương ra ngoài là vì việc riêng, nhưng vé máy bay gì đó, tất cả đều được bao hết, không cần Giang

Nguyên bỏ chi phí gì.

Tốn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Giang Khương đã đến Xuyên Trung, sau đó Văn phòng của Thiên Y viện trú tại Xuyên Trung sắp xếp xe và tài xế cho Giang Khương, đưa Giang Khương đến Tuyên gia.

Tuyên gia cũng giống các thế gia cổ xưa khác, đều ở trong một sơn cốc nhỏ gần trung tâm Xuyên Trung.

Giang Khương ngồi trên xe ngắm cảnh hai bên đường, chiếc xe thuận theo một con đường nhỏ thẳng tắp đi vào một ngọn núi. Lúc này Giang Khương cũng không kìm được khẽ cảm thán một tiếng. Nếu không có người đưa mình đến đây, mình thật sự không thể nào tìm được nơi này.

Chiếc xe đi thẳng về phía trước, đi hơn hai tiếng đồng hồ, cua vào một sơn cốc nhỏ. Lúc này Giang Khương mới nhìn thấy một đại viện lớn ở trong sơn cốc kia.

- Đây là Tuyên gia?

Nhìn viện lạc ẩn giữa núi, Giang Khương chậm rãi hỏi.

- Đúng... Giang y sĩ, đây chính là Tuyên gia...

Tài xế cười gật đầu, xác nhận nói.

- Ừ...

Giang Khương cười cười, nhìn xe chậm rãi dừng trước một viện tử khổng lồ. Lúc này Giang Khương mới chậm rãi đi xuống xe.

Giang Khương nhìn ngôi nhà khổng lồ tràn ngập cổ khí trước mặt rồi bước về phía trước, thấy trước cửa có treo một tấm bảng có mùi cỗ xưa thơm mát, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra...

- Tuyên phủ... mình đến rồi...

Giang Khương bước lên trước, cầm cái vòng nắm cửa bằng đồng gõ nhẹ, nghe thấy một âm thanh thanh thúy truyền ra, hắn bất giác cảm thấy hơi căng thẳng.

Kể ra hắn chạy đến đây thật sự cũng hơi thấy chẳng có lý do gì chính đáng... Thật tình hắn và Tuyên Tử Nguyệt, một không có gì, hai không có gì... ngay cả một chút thân mật định chung thân gì cũng không có, thế này đến cướp người, hình như hơi bá đạo quá, hoặc có thể nói là quá vô sỉ.

Cho nên trong lúc Giang Khương gõ cửa trong lòng thật sự cảm thấy hơi mơ hồ, lát nữa mình nên nói gì? Mình đến đây để làm gì? Cướp vợ? Cướp gái? Hay cướp bạn?

Đang lúc Giang Khương trong lòng không yên, cánh cửa lớn mở ra, bên trong có một ông cụ bước ra, nghi hoặc nhìn Giang Khương, sau đó nói:

- Chàng trai trẻ, xin hỏi có chuyện gì?

- À... cụ, xin hỏi... ờm... Tuyên Tử Nguyệt có nhà không? Tôi là bạn của cô ấy!

Giang Khương khẽ hít vào một hơi, vội vàng cười cười, hỏi.

- Tiểu thư? Cậu tìm tiểu thư?

Ông cụ sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười, nói:

- Ngại quá... Sáng sớm nay, ông cụ nhà tôi và cả người nhà đã đưa tiểu thư đi Vân tỉnh rồi.

- Đi Vân tỉnh?

Giang Khương hơi kinh ngạc. Giờ dĩ nhiên hắn biết Vân tỉnh là nơi ở của Tề gia. Hắn lập tức căng thẳng hỏi:

- Không phải hai tám sao? Hôm nay mới hai bảy mà?

Ông cụ thấy vẻ căng thẳng của Giang Khương liền cười ha ha nói:

- Ngày mai là ngày đại hỷ của tiểu thư. Hai nơi cách nhau cả ngàn dặm, dĩ nhiên là hôm nay phải đi Vân tỉnh... Sau đó thông gia sẽ đến khách sạn Vân tỉnh đón dâu... nếu không làm sao mà kịp?

Nghe được lời này, Giang Khương sửng sốt, sau đó nở nụ cười khổ, đúng rồi... Cái này sao mình lại không nghĩ ra cơ chứ?

Hắn không khỏi khẽ thở dài, lấy điện thoại ra nhìn giờ. Giờ đã xế chiều, sợ muốn đến Vân tỉnh thì tối mất rồi.

- Vậy xin hỏi cụ... Tiểu thư nhà ông cô ấy ở khách sạn nào ở Vân tỉnh?

Sau khi xác định thời gian, Giang Khương lại vội vàng hỏi.

- Ừm... Cái này thì tôi biết, hình như là một resort ở ngoại thành Vân tỉnh... tên...

Ông cụ nhíu mày, dường như hơi không nhớ rõ.

Giang Khương thấy bộ dạng này của ông cụ thì cực kỳ sốt ruột nhưng ngại không dám hối thúc.

Vẫn may là ông cụ chỉ chần chừ một lúc liền nhớ ra, sau đó trả lời:

- Đúng rồi, là Tử Vân sơn trang...

- À... tốt quá, vậy cảm ơn ông, tôi đi đây...

Giang Khương cảm ơn ông cụ rồi vội vàng đi trở về xe của mình.

Tài xế thấy Giang Khương lại quay lại không khỏi tò mò, đang định nói thì nghe Giang Khương hối:

- May... quay về tỉnh thành!

- Ồ... được, đi đi...

Tài xế vội vàng gật đầu đáp.