Binh Vương Thần Bí

Chương 447



Tất cả mọi người đều nhìn thấy trên lối đi chính giữa, Giang Khương và bốn cao thủ ngoại viện của Thiên Y viện sau lưng hắn đang chậm rãi bước lên lễ đài.

Lúc này mọi người cũng đều nhận ra, trong tình huống thế này, chàng thanh niên của Thiên Y viện đặc biệt mang theo bốn cao thủ ngoại viện của Thiên Y viện đến nói phản đối, chắc chắn sự việc sẽ không đơn giản rồi.

Tất cả những người đến dự lễ cưới vẻ mặt tương đối đặc sắc. Họ biết lần này Tề gia có rắc rối rồi, hơn nữa trong mắt họ mang một vẻ thích thú đặc biệt. Tất cả mọi người đều nhìn chàng thanh niên đang chậm rãi bước đến, trong lòng lần lượt lóe lên suy nghĩ sắp có kịch hay. Chẳng lẽ thật sự xảy ra màn kịch cẩu huyết sao? Thằng nhãi này đến cướp dâu à?

Có điều tất cả mọi người đều nhìn Giang Khương, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Người có thể đến tham dự hôn lễ của Tề gia trên căn bản đều là những nhân vật có địa vị trong những thế gia truyền thống. Giờ họ nhìn thấy bộ dạng khá trẻ của Giang Khương, trên ngực hắn còn đeo huân chương màu xanh, trong mắt ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc.

Trên cơ bản mọi người đều biết, màu sắc huy chương của Tuv đại diện cho cấp bậc gì, cấp bậc Thiên y sư cao nhất là màu vàng, đến y sư màu tín, rồi đến y sĩ màu xanh, cùng với y sĩ thực tập, y sĩ kiến tập màu cam và màu đỏ. Nhìn chàng thanh niên này cùng lắm khoảng hai sáu hai bảy tuổi, sao có thể đeo huân chương y sĩ màu xanh?

Sao có thể như vậy? Y sĩ của Thiên Y viện không phải ít nhất đều ngoài ba mươi sao? Ai đã từng thấy y sĩ chính thức nào dưới ba mươi tuổi đâu?

Trong lòng mọi người mang theo nghi hoặc, nhưng lại nhìn bốn người trung niên mang huy chương ngoại viện của Thiên Y viện màu trắng, ngoài mặt không biểu cảm nhưng lại có khí tức trầm ổn đang chậm rãi bước đến, nghi hoặc trong lòng dần tiêu tan đi.

Bốn người trung niên này chắc chắn là cao thủ ngoại viện của Thiên Y viện. Người có thể có đươc khí thế này, tuy không thể là Thiên Giai, nhưng ít nhất cũng là Địa giai tầng 1. Cao thủ như vậy, nếu không phải người của Thiên Y viện, ai có thể dám đeo huy chương Thiên Y viện?

Nói như vậy, thân phận của y sĩ trẻ trước mặt chắc chắn cũng không thể là giả. Nếu không trong hoàn cảnh có nhiều cao thủ các phái và các thế gia như thế này, ai lại dám giả mạo người của Thiên Y viện?

Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy bóng dáng và khuôn mặt quen thuộc đang nở nụ cười ấm áp dần dần đi về phía mình, gương mặt vốn cứng nhắc của cô cuối cùng cũng khẽ giật giật. Trong đôi mắt to xinh đẹp lạnh nhạt kia lúc này cũng lóe lên làn sóng.

Cô yên lặng nhìn bóng dáng cao ngất đang chậm rãi kiên định bước đến, khuôn mặt quen thuộc kiên nghị và ấm áp, bên tai dường như còn nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy:

- Em không muốn cưới, vậy thì đừng cưới...

Cùng với những lời nói này nhẹ nhàng vang lên trong đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang kiên định chậm rãi bước đến, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt dần trở nên mông lung.

Hai giọt nước mắt trong suốt bắt đầu chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống.

Tuyên Năng và mẹ Tuyên ngồi bên kia nhìn Giang Khương đang chậm rãi bước đến, sau khi lai người liếc nhìn nhau, lúc này trong mắt cũng lóe lên tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Có điều, lúc này hai người cũng không biết nên làm gì, cũng không biết nên nói gì. Đối mặt tình huống như vậy, hai người cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Cho nên, hai vị trưởng bối Tuyên gia cứ ngồi đó, không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn mọi chuyện diễn ra.

Đương nhiên, hai vị này có thể không lên tiếng, nhưng Tề Lãng gia chủ Tề Gia lúc này không thể không lên tiếng. Thân là gia chủ Tề gia, cha của chú rể, có người đến quấy rối hôn lễ con mình, lúc này dĩ nhiên ông không thể để cho chuyện như vậy xảy ra.

Một ông cụ ngồi bên cạnh Tề Lãng, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Tề Lãng, nói:

- Gia chủ, để tôi đi xem thử.

- Không... chú Vân, để tôi tự đi...

Lúc này Tề Lãng hít sâu một hơi, sắc mặt xanh mét đứng lên. Hai nhân vật cũng thuộc cấp bậc trưởng bối của Tề gia thấy gia chủ đích thân đứng dậy thì liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt tương đối khó coi đi theo sau lưng Tề Lãng, đi đến lối đi giữa lễ đường, đi về phía Giang Khương.

Tề Lãng nhìn thấy người thanh niên đang chậm rãi bước đến, trong mắt hơi lạnh lẽo. Mặc dù ông chưa từng gặp người thanh niên này nhưng chỉ cần liếc mắt ông cũng nhận ra thằng nhãi chết tiệt này là ai.

Ánh mắt lão lập tức nhẹ nhàng quét qua huy chương màu xanh trên ngực đối phương, đôi mắt không kìm được giật giật... Huy chương màu xanh, bên trên có ba ngôi sao vàng, là Y sĩ tam phẩm hàng thật giá thật rồi.

- Khốn nạn... thằng súc sinh này mới hai lăm hai sáu tuổi, sao có thể trở thành Y sĩ tam phẩm của Thiên Y viện?

Lúc này Tề Lãng cũng không nhịn được oán hận thầm mắng một tiếng.

Ông ta biết rõ tình hình hiện tại khó giải quyết nhường nào. Thiên Y viện là nơi không thể chọc vào chứ đừng nói đến mấy cao thủ ngoại viện của Thiên Y viện kia. Trong tình huống bình thường không có ai dám đắc tội Thiên Y viện.

Người của các phái và các thế gia lớn ai dám nói không có lúc mình phải nhờ đến Thiên Y viện? Tề gia ông cũng không ít lần nhờ vả Thiên Y viện.

Nếu là lúc khác, là chuyện khác, ông sẽ lập tức mỉm cười khách khí với người của Thiên Y viện. Nhưng chuyện trước mặt, ông chỉ có thể lạnh lùng bước đến, nói lý trước với đối phương. Nếu như vẫn không được... Vậy thì chỉ cần Tề gia có lý, cho dù thằng nhãi này có thật sự là người của Thiên Y viện cũng không sợ hắn quá xằng bậy.

Có điều lúc này trong lòng Tề Lãng rất lạnh lẽo. Ông biết rõ Giang Khương mới có quan hệ với Thiên Y viện không lâu, hơn nữa tuổi cũng mới hai lăm hai sáu. Với tuổi tác nh vậy, trong nửa tháng ngắn ngủi, sao lại phá cách trở thành Y sĩ tam phẩm của Thiên Y viện? Nếu không có tầng cao của Thiên Y viện đứng sau lưng ủng hộ thì chắc chắn không thể nào làm được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tề Lãng cũng hơi lo lắng. Nếu chỉ đơn thuần là một y sĩ của Thiên Y viện, ông ta thật sự không để vào mắt. Dù là một Y sĩ tam phẩm bình thường, ông cung không sợ lắm. Nhưng nếu sau lưng Giang Khương có nhân vật cấp bậc Thiên y sư ủng hộ, nếu vậy thì ông phải vô cùng thận trọng.

Ông không muốn, cũng không dám đắc tội Thiên Y viện. Hậu quả đắc tội Thiên Y viện, ông rất rõ. Nếu như chọc cho nhân vậtcấp bậc Thiên y sư nào đó của Thiên Y viện không vui, vậy thì sau này Tề gia sẽ rắc rối. Hơn nữa cho dù không phải là nhân vật cấp bậc Thiên y sư mà một Y sư nhất phẩm cũng đủ rắc rối rồi. Giờ rõ ràng thằng nhãi trước mặt đến gây rối, cho nên chắc chắn phải xử lý tốt chuyện này, nếu không chỉ cần thiếu cẩn thận...

Cho nên, Tề Lãng vừa đi, suy nghĩ trong đầu vừa nhanh chóng xoay chuyển, ngĩ xem nên ứng phó chuyện này như thế nào.

Nhìn người đàn ông trung niên có bề ngoài tương đối giống Tề Nhạc Minh phía đối diện sắc mặt tái xanh cũng đang bước đến, hai mắt Giang Khương khẽ co rút, biết nhân vật chính đã xuất hiện, đối thủ mình phải ứng phó chủ yếu lần này chính là vị trước mặt.

Khi hai người cách nhau chừng nửa thước thì hai bên đều dừng bước, nhìn nhau, trầm mặc một lúc.

Tề Lãng thấy Giang Khương nhìn mình với gương mặt lạnh nhạt không có ý định lên tiếng thì đành phải nhẹ nhàng hít vào một hơi, chậm rãi chắp tay, cười vang nói:

- Hôm nay là ngày vui của Tề gia, y sĩ Thiên Y viện đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho Tề gia quá...

Mấy vị khách ngồi những hàng bên cạnh nghe Tề Lãng nói vậy liền liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: “Tề Lãng này đúng là lão hồ ly. Trong tình huống thế này mà vẫn có thể nén giận, tiên lễ hậu binh, cứ chiếm lễ trước rồi tính sau...”

Lúc này sắc mặt Giang Khương khẽ cứng lại, hắn không hề bất ngờ trước động tác của Tề Lãng. Đối phương đã có thể làm gia chủ, dĩ nhiên không phải nhân vật dễ đối phó. Hắn cũng lập tức chậm rãi chắp tay, sắc mặt không thay đổi, lãnh đạm nói:

- Tề gia chủ khách khí rồi...

Tề Lãng thấy Giang Khương vẻ mặt lạnh nhạt đáp lại một câu như vậy rồi không có phản ứng gì nữa thì trong lòng khẽ chùng xuống, biết quả nhiên thiện giả bất lai, lai giả bất thiện...

Trong lòng ông lập tức càng thêm tối tăm, thằng nhãi này kín kẽ, vốn còn định khách khí trước một chút, xem có thể lật mặt thằng nhĩa này được không, nhưng giờ nhìn tình hình, chỉ e thằng nhãi này đã quyết tâm rồi.

Nụ cười trên mặt Tề Lãng càng thêm khách sáo, đưa tay sang bên cạnh xin mời nói:

- Y sĩ đường xa đến, chắc đã mệt rồi... Xin mời y sĩ an vị, nghĩ ngơi một lát. Tề mỗ lát nữa sẽ đích thân đến uống cùng y sĩ hai ly.

Giang Khương nhìn sắc mặt âm trầm của Tề Lãng thì cũng chẳng muốn dây dưa nhiều với đối phương. Dù sao hắn cũng phải trở mặt, vậy thì chẳng cần phải giả vờ giả vịt gì với đối phương nữa. Hắn lập tức chắp tay, lãnh đạm nói:

- Tề gia chủ khách khí, hôm nay Giang mỗ tới làm gì, tôi nghĩ Tề gia chủ hẳn cũng đã rõ. Tôi đặc biệt xin lỗi Tề gia chủ, nếu có chỗ nào đắc tội, vẫn mong ông rộng lượng...

Giang Khương nói vậy, không chỉ Tề Lãng biến sắc, mà mấy vị tân khách bên cạnh nghe thấy sắc mặt cũng lần lượt biến đổi. Hai người lần này chính thức lật mặt, vậy e là không chừa đường lùi nữa rồi.

Quả nhiên, sắc mặt Tề Lãng cũng trầm xuống, hai tay không chắp lại nữa, đôi mắt lạnh lẽo, nhìn Giang Khương, ngữ khí biến đổi, lạnh giọng nói:

- Cáo lỗi? Cáo lỗi gì? Người thanh niên, có lẽ cậu là y sĩ của Thiên Y viện. Nhưng chẳng lẽ cậu cho rằng mình có thể ỷ có cái danh Thiên Y viện trên đầu là có thể làm xằng làm bậy? Tề gia tôi cũng là gia tộc lớn của Trung Quốc. Tôi khách khí với cậu là vì nể mặt Thiên Y viện, cậu đừng có lầm tưởng!

Giang Khương nghe thấy giọng uy hiếp của Tề Lãng liền lạnh giọng cười nói:

- Làm xằng làm bậy? Giang Khương tôi làm xằng làm bậy lúc nào?

- Hôm nay là lễ cưới của con trai tôi, cậu đến làm loạn, lẽ nào không phải làm xằng làm bậy? Cho dù là Thiên y sư của quý viện cũng không thể vô lễ như vậy!

Tề Lãng lạnh giọng nói:

- Đừng nghĩ cậu là y sĩ của Thiên Y viện thì tôi không dám làm gì cậu. Ở đây có rất nhiều tiền bối trưởng giả các phái các gia tộc ở đây. Nếu cậu dám làm bậy, tôi sẽ bắt cậu trước, đến lúc đó sẽ cùng cậu đến Thiên Y viện nói chuyện. Tôi muốn xem xem, chẳng lẽ mấy vị ở Thiên Y viện đều là những người không biết lý lẽ sao?