Binh Vương Thần Bí

Chương 460



Bốn cao thủ Thiên Y Viện đang kết thành trận thế, bảo hộ hai người Giang Khương ở chính giữa, liều chết xông về phía trước.   

Cao thủ đầu lĩnh Thiên Y Viện vừa vung đao, vừa lớn tiếng hét:   

- Ngăn cản người của Thiên Y Viện chúng tôi, chết.   

Bốn người đều là cao thủ Địa giai tầng một, bao quanh bên người Giang Khương, một đường chém giết. Giang Khương nắm tay Tuyên Tử Nguyệt đi chính giữa. Hơn nữa, trong lúc Giang Khương bước đi, hai mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, bất luận là công kích từ bên cạnh hay là từ phía sau, hắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng, thỉnh thoảng chém ra một đao, đánh lui những cao thủ Tề gia mà bốn người kia không thể đánh lui kịp.   

- A!   

Một cao thủ Thiên Y Viện đang đi bên phải Giang Khương, lúc này đang huy đao đánh lui một người, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có cái gì đó đụng vào người mình. Nhìn lại thì thấy bên cạnh mình, tay phải của một cao thủ Tề gia đã bị chặt đứt, mà đao của người này đang định chém xuống vai của ông.   

Giang Khương lạnh nhạt nhìn người này, giống như không có chuyện gì phát sinh, sau đó rất nhanh quay đầu đi, huy đao chém về phía cao thủ Tề gia đang chém tới.   

Cao thủ của Tề gia không ít, nhưng đám người chặn giết Giang Khương lại không chiếm được chút tiện nghi nào. Trong đó, bốn vị cao thủ Thiên Y Viện thực lực cường hãn cũng là nguyên nhân chủ yếu. Nhưng rõ ràng, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vị bác sĩ Giang ở chính giữa.   

Mặc dù vị bác sĩ Giang này còn trẻ, nhưng thực lực rất đáng sợ. Bốn người thậm chí cũng không thể xác định được đối phương có phải là thực lực cấp bậc Thiên giai hay không. Nhưng mỗi lần bốn người gặp phải tình huống sắp bị trọng thương, phần lớn Giang Khương đều xuất hiện kịp thời giải vây cho bọn họ.   

Nếu không có đối phương kịp thời xuất hiện, bọn họ cũng sẽ bị thương không nhẹ.   

Được Giang Khương bảo vệ trong lòng, Tuyên Tử Nguyệt cầm trường đao trong tay, khẩn trương nhìn bốn phía, nhưng rất nhanh cô phát hiện, bản thân cô không cần lo lắng bất cứ chuyện gì. Bốn vị cao thủ Thiên Y Viện rất tận lực. Cho dù có người tìm ra sơ hở, nhưng sẽ bị Giang Khương ở đằng sau một đao giải quyết dễ dàng.   

Bất luận là từ hướng nào, Giang Khương cũng có thể giải quyết dễ dàng đối phương. Cảm nhận được năng lực phán đoán kinh khủng của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt ngạc nhiên vô cùng. Phải mất một lúc mới có thể tiếp nhận được sự thật này.   

Khó trách Giang Khương lại có dũng khí mang theo bốn người chém giết Tề gia. Thì ra thực lực của hắn đã mạnh đến tình trạng này rồi.   

Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt mới phát hiện phía sau của cô đã áp vào ngực Giang Khương. Cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực Giang Khương truyền sang, cùng với tiếng đập của trái tim, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt có chút đỏ lên.   

Cô có cảm giác cô và Giang Khương đã trở thành tiêu điểm của mọi người.   

Thấy Tuyên Tử Nguyệt dường như có chút bất an, tay trái Giang Khương nhẹ ôm lấy thắt lưng của Tuyên Tử Nguyệt, tay phải vẫn cầm đao chém ra một kích như cũ.   

Đột nhiên hơi ấm tăng thêm vài phần, cảm giác an toàn được nâng lên, trái tim bất an đột nhiên bình ổn lại, cứ như vậy mà dựa vào người Giang Khương, chậm rãi bước từng bước một đi tới.   

Bị vây trong trạng thái Không Minh, cộng thêm thiên phú Sát phát huy tác dụng, Giang Khương có thể chuẩn xác cảm nhận được tình huống bốn phía. Thậm chí hắn có thể phán đoán được tình huống cơ thể của một vài người, nhưng hắn lại mơ hồ cảm nhận được hắn không khống chế được sát ý trong lòng.   

Tuy vậy, năng lượng tích trữ trong cơ thể hắn đang dần giảm bớt. Mặc dù có trạng thái Không Minh, năng lượng tiêu hao có thể chậm lại chín phần, nhưng bây giờ, trạng thái này đã duy trì sáu bảy phút đồng hồ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không thể chống đỡ nổi được bao lâu.   

Nhờ có trạng thái Không Minh, năng lực tính toán và phán đoán của Giang Khương vô cùng cường hãn. Hắn cho rằng trước khi năng lượng của hắn tiêu hao hết, thoát khỏi khốn cảnh hẳn sẽ không khó. Ít nhất còn có năm thành cơ hội.   

Cho nên, sắc mặt Giang Khương vẫn lạnh nhạt như cũ, chưa đến bước cuối cùng, dường như cũng không cần quá lo lắng. Bây giờ trong lòng hắn chỉ có một huyết ý mà thôi.   

Bốn vị cao thủ Thiên Y Viện bảo hộ bên cạnh Giang Khương, mặc dù đã có Giang Khương trợ giúp nhưng trên người vẫn xuất hiện không ít vết thương. Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ khiến cho bọn họ bị thương không nhẹ.   

Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, bọn họ đã đánh bị thương nặng bảy tám cao thủ Tề gia, nhưng vẫn còn ít nhất mười người đang vây công bọn họ. Phía sau dường như vẫn còn có người gia nhập chiến cuộc.   

Nhìn những cánh tay đầy máu bay ngang dọc, Tề Lãng há to miệng, đứng ngẩn cả người. Ông thật không ngờ Giang Khương bị người của ông bao vây nhiều như vậy, chẳng những không bị tổn thất gì mà còn trực tiếp dẫn người ra ngoài.   

Đã giết thành tình cảnh như thế, gương mặt Tề Lãng vẫn âm tình bất định. Ông vẫn chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng, cho nên ông quyết định không lên tiếng.   

- Tề Lãng huynh, anh hãy nghĩ kỹ đi. Anh định lấy cơ nghiệp mấy trăm năm của Tề gia đánh cuộc với Thiên Y Viện sao?   

Nhìn máu thịt văng lên, còn có ngày càng nhiều người của Tề gia bao vây Giang Khương, Tuyên Năng không thể nhịn được. Mặc kệ thế nào, Tuyên Tử Nguyệt vẫn còn đứng bên cạnh Giang Khương, ông không thể không lên tiếng.   

Cơ mặt Tề Lãng giật giật vài cái, hừ một tiếng với Giang Khương, cũng không trả lời.   

Một số lão giả nhìn thấy cảnh tượng này, thấy Tuyên Năng cũng đã ra mặt nói chuyện, liền vội vàng lên tiếng:   

- Tề gia chủ, thừa lúc tình huống còn có thể vãn hồi, hãy dừng tay lại đi. Nếu không, hậu quả….   

Nghe các vị lão giả nói, trong lòng Tề Lãng vẫn cảm thấy không cam lòng. Tề gia của ông đã khi nào chịu nhục qua như vậy chứ? Hơn nữa thuộc hạ chết khá nhiều, còn có cánh tay của Tề Nhạc Minh. Nếu cứ như vậy mà để cho Giang Khương rời đi, ông thật sự không cam lòng.   

Cho nên, Tề Lãng vẫn do dự không quyết.   

Trong lúc Tề Lãng đang do dự, hai mắt của Giang Khương càng lúc càng đỏ, tần suất đường đao ra tay cũng cao hơn. Ngay cả Tuyên Tử Nguyệt trong lòng Giang Khương cũng cảm giác có chút không ổn. Bởi vì hơi thở của Giang Khương càng lúc càng thô, hơn nữa một cổ hàn ý khiến người ta lạnh như băng đột nhiên bắn ra ngoài.