Một thanh âm nổi giận mang theo chút bất đắc dĩ vang lên bên tai mọi người.
Nghe được thanh âm quen thuộc này, những người đang chờ đợi Dư Đao nói tiếp đều sững sờ, sau đó nhất tề thở dài.
- Thôi rồi, một chút chỗ tốt cũng không có rồi.
Tất cả mọi người nhìn sắc mặt Tề Lãng còn khó coi hơn bọn họ gấp mấy lần, nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ:
- Họ Tề ông không thể cứng rắn thêm được một chút nữa sao? Chỉ một chút thôi.
Nghe giọng nói bất đắc dĩ của Tề Lãng, Dư Đao đang căng thẳng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông vẫn đang chờ những lời này của Tề Lãng.
Thiên Y chiếu lệnh không phải là chuyện đùa. Một khi chính thức phát ra ngoài, hậu quả gánh vác cũng cực kỳ nghiêm trọng. Mặc dù hậu quả này không phải do ông gánh mà là Giang Khương gánh, nhưng cho dù là thành viên chính thức của Thiên Y Viện cũng chưa chắc có thể gánh nổi.
Cho nên, Dư Đao chỉ thoáng dừng một chút. Ông biết rõ sức mạnh của Thiên Y chiếu lệnh. Nếu Tề Lãng không điên, tất sẽ trước khi ông chính thức phát lệnh mà ngăn cản thuộc hạ vây công. Nếu không, một khi Thiên y chiếu lệnh vừa ra, Tề gia 100% là không chiếm được chỗ tốt.
Các thiên y sư, bởi vì Thiên Y chiếu lệnh phát ra, tất sẽ dốc sức phát động đả kích cường đại đối với Tề gia.
Không có bất kỳ môn phái hoặc gia tộc nào có thể đối kháng với lửa giận của Thiên Y Viện. Chỉ cần không phải kẻ điên, tất phải đoán được tình huống trong đó.
Cho nên, trong thời khắc cuối cùng này, ông thoáng dừng lại một chút. Chỉ cần Tề Lãng ra lệnh dừng tay, như vậy Thiên Y chiếu lệnh sẽ không cần phát ra nữa, đối với người nào cũng có lợi.
Tiếng hét lớn của Tề Lãng vang lên, tất cả cao thủ của Tề gia đều sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm, như nước thủy triều lui về phía sau. Bọn họ thật sự đã bị Giang Khương làm cho sợ hãi, nhưng vì mặt mũi của Tề gia, bọn họ đành phải liều chết xông tới.
Bây giờ gia chủ hạ lệnh dừng tay, tất nhiên là phải vội vàng lui về phía sau.
Nhưng trong lúc mọi người đang lui về phía sau, song đao trong tay Giang Khương lại chém bay hai người, khiến cho gương mặt Tề Lãng một lần nữa vặn vẹo.
Sau khi chém bay hai người, nhìn mọi người lui về phía sau, hai mắt đỏ bừng của Giang Khương cũng hòa hoãn được một chút, cố nén sát ý điên cuồng trong đầu, đứng nguyên tại chỗ.
Tiện tay vứt bỏ thanh đao bên tay trái, Giang Khương nhẹ nhàng cầm thanh đường đao đang nhỏ máu bước về phía đám người Dư Đao.
- Giang Khương…
Nhìn bước chân có chút nặng nề cộng thêm một thân máu tươi của Giang Khương bước tới, Tuyên Tử Nguyệt nhịn không được ném cây đao trong tay xuống, nước mắt ràn rụa chạy như bay đến chỗ Giang Khương, dùng tay đỡ lấy cánh tay của hắn.
Cảm nhận được Tuyên Tử Nguyệt đang dùng sức đỡ cánh tay của mình, Giang Khương cắn răng, sau đó nhắm mắt, đem hơn phân nửa cơ thể dán vào người Tuyên Tử Nguyệt, sau đó thở hắt ra.
Bây giờ, năng lượng tích trữ của hắn đã xuống đến mức thấp nhất, muốn khống chế thiên phú Tập kích cũng không dễ dàng gì.
Trước khi thiên phú này ngừng lại, tiêu hao năng lượng vẫn như cũ. Một chút ý thức còn sót lại khiến Giang Khương cảm thấy, nếu hắn muốn dừng lại thiên phú này, hắn nhất định phải toàn lực ức chế sát ý. Có như vậy mới có thể dừng lại thiên phú.
Cho nên, hắn nhắm hai mắt của mình lại, bắt đầu thở chậm, tiến hành đối kháng lại sát ý nồng đậm do thiên phú Tập sát mang đến.
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng phát hiện Giang Khương không ổn. Nhưng khi cô nhìn vết thương trên cơ thể Giang Khương, cô tưởng rằng Giang Khương vì bị thương nặng nên mới như thế, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, tay ôm thắt lưng của hắn, cố sức giúp hắn đi về phía trước.
Bốn người Dư Đao không lúc nào là không đề phòng, đặc biệt sau khi nhìn thấy biểu hiện của Giang Khương thì lại càng căng thẳng trong lòng, tay cầm trường đao bảo hộ xung quanh Giang Khương.
Thậm chí Dư Đao còn chuẩn bị phát Thiên Y chiếu lệnh lần nữa. Một khi Tề Lãng đổi ý, chỉ cần bốn người bọn họ chống đỡ được hai đợt công kích nữa, ông tin rằng có thể cam đoan đưa bác sĩ Giang bình yên rời khỏi đây.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt Tề Lãng có chút phức tạp, nhưng vẫn không lên tiếng.
Thấy Tề Lãng không có ý định tiếp tục phát động công kích, Dư Đao cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn ba người bên cạnh.
Ba cao thủ Thiên Y Viện cũng đang thở hổn hển, nhưng rất nhanh di chuyển, hình thành một trận thế hình tam giác, bao quanh Giang Khương và Dư Đao bên trong, sau đó thấy Dư Đao cẩn thận móc một cái hộp nhỏ màu vàng từ trong túi ra.
Nhìn cái hộp nhỏ màu vàng, ánh mắt của những người chung quanh hiện lên sự hâm mộ. Tất cả mọi người đều đã nhìn qua vật này. Đây là một loại dược vật dùng để cấp cứu tính mạng của Thiên Y Viện, chỉ dùng cho nội bộ, rất ít khi dùng bên ngoài.
Một cái hộp nhỏ tương đương với một mạng. Mặc kệ bị thương nặng như thế nào, chỉ cần dùng nó, trên cơ bản có thể duy trì mạng sống. Loại thuốc đó không biết có bao nhiêu người muốn có mà không được.
Lúc này thấy Dư Đao lấy ra loại thuốc đó, người nào mà không đỏ mắt cơ chứ?
Nhưng đỏ mắt thì đỏ mắt, hơn mười năm qua chưa từng có người nào dám đánh chủ ý với thuốc của Thiên Y Viện. Bởi vì người nào có chủ ý cũng đều chết sạch.
Dưới ánh mắt kính nể, oán hận hoặc quái dị của mọi người, cơ thể Giang Khương nhẹ nhàng dán vào người Tuyên Tử Nguyệt, ngay cả cây kim cắm trên cổ cũng không có bất kỳ cảm giác nào.
Dư Đao cẩn thận tiêm thuốc trong cái hộp màu vàng vào động mạch cổ của Giang Khương. Sau khi rút ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Có loại thuốc này, bác sĩ Giang sẽ không có vấn đề gì quá lớn,
Tề Lãng chỉ lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng không có bất kỳ động tác nào, tất cả mọi người đều không rõ, không biết vị gia chủ nổi tiếng tàn nhẫn của Tề gia đang suy nghĩ chuyện gì.