Nhưng khi những giọt nước rơi xuống mặt, Giang Khương có chút sửng sốt, sau đó trong đầu của hắn xuất hiện một hình ảnh khác thường.
Nước không hề lạnh, chỉ có sự ấm áp, lại còn có mùi quen thuộc.
- Máu.
Giang Khương lau mặt, sau đó nhìn lòng bàn tay của mình, thì thào trong miệng.
- Đội trưởng...Cơ Đầu...Tích Nghiêm...
Hai mắt Giang Khương mở to nhìn vách tường trước mặt, giống như nhìn thấy những khuôn mặt khác nhau, bên tai cũng vang lên rất nhiều âm thanh.
- Chạy đi, chạy đi mau.
- Cơ Đầu, Cơ Đầu...
Giang Khương lau máu trên mặt, kéo Cơ Đầu rất nhanh chạy về phía trước.
- Đội trưởng, Cơ Đầu không ổn rồi.
Nhìn nửa thân người đã nát vụn của Cơ Đầu, Giang Khương gầm lên với đội trưởng.
Nhưng không ai đáp lại hắn, chỉ có tiếng súng và lựu đạn vang lên. Mọi người chỉ nhìn thoáng qua bên này, sau đó cố gắng ức chế sự bi thống trong lòng, tiếp tục tấn công về phía trước.
Tiếng súng AK47 không ngừng vang lên bên tai, cùng tiếng quát tháo quen thuộc:
- Đi, Giang Khương, đi đi.
- Không.
- Đội trưởng, hãy mang Giang Khương đi đi, để tôi cản phía sau cho.
Thanh âm của Tích Nghiêm giống như vang lên bên tai.
Giang Khương đang giãy dụa bị đội trưởng kéo dài trên mặt đất, sau đó được nâng lên vai, nhanh chóng thối lui.
- Không, không.
Giang Khương kêu thật to, giống như trong bóng tối đang có rất nhiều kẻ địch hiện diện, phẫn nộ huy quyền đấm loạn chung quanh.
Phòng sám hối trong nháy mắt bị Giang Khương đấm cho nát vụn.
Thấy Giang Khương điên cuồng như vậy, Lý phán quan lại càng cười đến sung sướng.
Quả thật, mấy ngày nay ông ta giống như bị áp lực. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hỏi sao ông ta lại không vui, không hưng phấn cơ chứ?