Sự kiện phòng sám hối rất nhanh kết thúc. Lưu lại trong ấn tượng của mọi người chính là tốc độ phản ứng và xử lý nghiêm khắc của viện Giám sát trong vấn đề xảy ra. Mặc dù người bị xử lý chỉ là hai y sĩ thực tập, nhưng ý nghĩa còn quan trọng hơn cả những gì mà hai y sư đã nói. Ấn tượng thứ hai chính là vị Y sĩ Giang Khương lại một lần nữa làm mọi người chấn kinh. Căn cứ theo số liệu công bố của viện Giám sát, liều lượng thuốc ảo giác trong máu của Giang Khương đạt đến 100ml, còn thuốc gây cuồng bạo là 225ml. Theo như số liệu đã công bố, vị y sĩ Giang Khương này đã hít chúng vào cơ thể đến mấy tiếng, mãi cho đến khi còn một giờ nữa là được mười ngày, đã phát điên, lâm vào ảo giác và cuồng bạo. Hơn nữa, sau khi phóng ra khỏi phòng sám hối, đã chiến với bốn cao thủ cộng với Viên tiên sinh. - Quá mạnh. Có lẽ đã nghe qua chuyện của Giang Khương ở Tề gia, mọi người cũng không tin tưởng lắm. Nhưng cảnh tượng phát sinh trong viện, mọi người rốt cuộc đã tin tưởng, y sĩ Giang Khương quả thật rất mạnh. Một người có thể kiên trì dưới tác dụng của thuốc gây ảo giác và cuồng bạo lâu như vậy, còn có thể đánh ngang ngửa với một cao thủ Thiên giai, khiến cho đối phương thúc thủ vô sách là chuyện mà trước đây chưa bao giờ có. Từ khi nào mà y sĩ nội viện có thể đạt đến trình độ này? Cho dù là năm vị Thiên y sư có thực lực Thiên giai nhiều nhất cũng chỉ là trình độ này mà thôi. Tên của Giang Khương một lần nữa đã nhấc lên một con sóng trong toàn bộ Thiên Y Viện. Có người đố kỵ, có người hâm mộ, nhưng không thể phủ nhận một y sĩ có thể đạt đến thực lực như vậy, hơn nữa còn có lực khống chế tinh thần mạnh mẽ đến như thế, trong lĩnh vực chuyên môn của hắn, nhất định cũng sẽ tiến nhanh hơn người khác. Bởi vì người khác còn phải tốn hao tinh lực nhất định, phân tâm để tu luyện nội khí, dùng cấp bậc nội khí của mình để theo đuổi lĩnh vực chuyên môn. Còn Giang Khương thì không cần phân tâm như vậy. Cho dù muốn tiếp tục tu luyện, cũng dễ dàng hơn nhiều so với bọn họ. Với thực lực của Giang Khương lúc này, thiên phú trong phương diện tu luyện hoàn toàn không thua kém thiên phú trong lĩnh vực chuyên nghiệp. Thậm chí còn có thể vượt qua. Hơn nữa, lực khống chế tinh thần của hắn có thể nói là mạnh đến đáng sợ. Chỉ sợ người khác không thể so sánh được. Nghe nói, Thiên y sư Từ Khải Liễu và các Thiên y sư khác nói chuyện với nhau, cũng phỏng đoán Giang Khương sẽ trở thành Thiên y sư trẻ nhất của Thiên Y Viện sau này. Đây không phải là phỏng đoán Giang Khương có bao nhiêu tỷ lệ trở thành Thiên y sư mà chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn ra sao. Trong đợt sóng này, Giang Khương lại rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người. Bởi vì bây giờ thời gian đối với hắn rất cần thiết. Ba tháng học tập, bây giờ đã mất gần một nửa. Hiện tại hắn phải tập trung vào học tập, trì hoãn lâu như vậy, thời gian đúng thật là gấp gáp. - Ngoại khoa hiện đại số đặc biệt. Nhìn số liệu, Giang Khương chỉ cảm thấy đau đầu. Bởi vì khoa học ngoại khoa nhiều đến mấy trăm vạn chữ, hơn nữa còn có hình ảnh, khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy muốn hôn mê. Tuy nói hắn có thể xem và hiểu hết phần lớn nhưng muốn đọc qua một lần và nhớ hết thì không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng cũng không còn cách nào khác. Hắn phải trong ba tháng hoàn tất hết chương trình học. Nếu không, sau này muốn học phải nỗ lực rất nhiều. - Nào, ăn cơm trước đi, lần này em gọi cho anh món cơm khoai tây thịt bò mà anh thích nhất. Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Giang Khương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp ló đầu vào. - Được, cho anh thêm hai phút nữa. Nghe được giọng nói này, Giang Khương đang cau mày phân tích liền giãn ra. - Em gọi phần cơm hai người phải không? Vậy ăn cơm với anh luôn nhé. Bước vào phòng khách, ngồi trước bàn cơm, Giang Khương cầm thìa múc một muỗng cơm bỏ vào trong miệng, nói với Tuyên Tử Nguyệt. - Em cũng thích ăn cơm. Tuyên Tử Nguyệt cầm thìa, vừa nhìn Giang Khương, vừa mỉm cười thỏa mãn. Nhìn gương mặt gầy đi hai phần của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương mỉm cười, sau đó buông muỗng xuống, đứng dậy nắm tay Giang Khương, cười nói: - Được rồi, đừng ăn nữa. - Làm sao vậy? Nhìn Giang Khương đột nhiên đứng lên, Tuyên Tử Nguyệt hơi kinh ngạc, sau đó khẩn trương hỏi. - Anh không thích ăn sao? - Không phải. Nào, đi theo anh. Giang Khương mỉm cười lắc đầu, sau đó nắm tay Tuyên Tử Nguyệt bước ra ngoài. - A! Không kịp chuẩn bị, Tuyên Tử Nguyệt cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng buông muỗng trong tay xuống, chạy theo phía sau Giang Khương. - Xin chào y sĩ Giang. - Xin chào y sĩ Giang. Giang Khương mỉm cười gật đầu đáp lại những y sĩ thực tập chào hỏi hắn, sau đó cùng với Tuyên Tử Nguyệt tìm một cái bàn không ngồi xuống, lúc này mới đến quầy gọi cơm. - Sư phụ, hôm nay có cá Diệu Hương và nấm Thủy tinh không? Nghe là tiếng Giang Khương, một vị đầu bếp đứng trong quầy ngẩng đầu lên, sau đó mỉm cười: - Là y sĩ Giang à? Đã lâu không gặp cậu rồi. Cậu có đặt trước không? - Không, cho nên tôi muốn hỏi thăm một chút. Thấy vị đầu bếp khách sáo như vậy, Giang Khương có chút sửng sốt, liền mỉm cười gật đầu. Vị đầu bếp lộ ra thần sắc khó xử, sau đó nhìn Giang Khương, nói: - Không đặt trước thì hơi khó. Vì gần đây lượng cá Diệu Hương khá ít, trên cơ bản đều đã được các y sư khác đặt. Về phần nấm Thủy tinh, để tôi giúp cậu xem qua. Nếu còn dư thì tôi sẽ lấy cho cậu. Cậu chờ một chút nhé. - Được, vậy làm phiền bác rồi. Giang Khương hiển nhiên cũng biết hai loại thức ăn này là phải được đặt trước. Bây giờ hắn hỏi bất quá cũng chỉ là thử thời vận mà thôi. Nhưng không ngờ đầu bếp lại còn nấm Thủy tinh thật.