- Tiểu Bảo, đừng sợ, ba đang ở đây. Có ba, con nhất định sẽ khỏe lại.
Viên Dũng vội vàng giới thiệu tình huống:
- Mặc dù đã sử dụng gối băng và túi chườm nước đá, nhưng nhiệt độ cơ thể của Tiểu Bảo vẫn là 39 độ C.
- Trước mắt có sử dụng thuốc gì không?
Giang Khương hỏi.
- Bây giờ chủ yếu sử dụng thuốc kháng sinh. Đây là bệnh án, anh xem qua một chút đi.
Viên Dũng vội vàng đưa quyển bệnh án sang.
Giang Khương cẩn thận xem qua quyển bệnh án, hai mắt nheo lại. Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phương đã châm cứu xác nhận bệnh trạng, thậm chí có thể thông qua châm cứu mà xác định mức độ hoạt động của loại virus này, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Trong ba tháng học tập, kỹ thuật châm cứu của hắn được tăng lên một hạng, nhưng Giang Khương còn chưa sử dụng qua trong thực tế. Trong giáo trình châm cứu có nói qua tình huống này, nhưng Giang Khương chưa sử dụng lần nào, cho nên hắn cũng không có cách nào phán đoán được tình huống tương tự.
Viên Dũng ở một bên không lên tiếng. Là y sĩ thực tập của Thiên Y Viện, y tất nhiên biết được Giang Khương đang nhìn cái gì. Bản thân y cũng đã kiểm tra qua, kết luận thì khá là không ổn.
Cho nên, bây giờ y có chút chờ mong, không biết vị y sĩ Giang Khương gần đây danh tiếng nổi như cồn này có điểm gì độc đáo hay không?
Viên Dũng bên cạnh mấp máy miệng. Cách một lớp bao tay, không có khả năng bắt mạch chuẩn xác được. Cho nên bắt mạch không cần cân nhắc vào lúc này.
Giang Khương cũng có chút do dự, nhưng hắn cũng không do dự bao lâu, sau đó thò tay đặt lên bả vai của mình
Nhìn động tác của Giang Khương, Viên Dũng sửng sốt, sau đó kinh hô lên:
- Bác sĩ Giang, anh không thể tháo bình dưỡng khí ra được. Điều này đi ngược với nguyên tắc cách ly.