Buông cái loa xuống, Đường y sư cẩn thận lấy ra hai cái ống nghiệm nửa thủy tinh nửa kim loại. Một ống có nắp màu đen, một ống có nắp màu đỏ.
Nhìn thấy hai cái ống nghiệm này, hai mắt Đường y sư sáng lên, sau đó chạm một ngón tay vào một ống nghiệm rồi đưa cho Giang Khương xem:
- Trên mỗi ống nghiệm có một lớp vi khuẩn. Nếu để cho vi khuẩn này trực tiếp tiếp xúc với da tay, vi khuẩn sẽ lặng yên không một tiếng động tiến vào da của cậu, sau đó chuyển thành cổ độc. Đây là thủ đoạn mà người của Cổ môn hay dùng.
Nghe Đường y sư nói, Giang Khương gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ. Đối với việc Đường y sư tận lực dạy cho hắn, Giang Khương cảm kích vô cùng. Nhưng điều hắn lo lắng nhất chính là Đường y sư có thể tìm được thứ khắc chế độc vật bên trong hay không.
Đường y sư giống như nhìn ra được sự sốt ruột của Giang Khương, chỉ vào hai cái ống nghiệm, nói:
- Vậy bây giờ chúng ta nên trở về. Thuốc giải đã được tìm thấy, mà virus đang có nguy cơ khuếch tán qua đường không khí. Chúng ta phải mau chóng điều chế thuốc kháng, như vậy mới có thể giảm phong hiểm.
- Gấp cái gì chứ? Bây giờ Miêu Thiên Nhất đã chết, không ai có thể thúc giục virus biến dị. Đã có thuốc giải rồi, rất nhanh chúng ta sẽ tìm ra phương pháp khống chế.
Thấy Đường y sư đứng dậy bước vào phòng, Giang Khương vội vàng lên tiếng. Nhưng thật ra hắn ước có thể chạy về bệnh viện ngay bây giờ.
Đường y sư bước vào chưa bao lâu thì bước ra, ánh mắt nhìn Giang Khương có chút cổ quái, nhưng không nói lời nào, xoay người bước ra ngoài.
Giang Khương không dám chậm trễ, vội vàng cầm cái rương chạy theo sau. Mạng của Tiểu Bảo đang nằm trong tay người ta, không ân cần một chút là không được.
Nào có chuyện như vậy chứ? Tùy tiện giao quyền chỉ huy cho một người xa lạ?
Từ Nham cho rằng điều này không hợp quy củ, nhưng trong đầu liền nhớ đến lời dặn dò của cấp trên, hết thảy nghe theo chỉ huy của đồng chí Giang Khương.
Nghĩ đến đây, Từ Nham đành thở dài, quay sang nhìn đám đội viên đang bất mãn phất tay một cái, sau đó tiếp tục canh gác.
Ngồi trên xe, Giang Khương cẩn thận đặt cái rương lên trên đùi mình. Đây là bùa cứu mạng Tiểu Bảo, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề.
Đường y sư nhìn động tác của Giang Khương, đột nhiên lên tiếng:
- Tại sao cậu lại chuyển động được?
- Ơ?
Giang Khương mở to mắt nhìn Đường y sư, dường như không hiểu Đường y sư đang nói chuyện gì:
Đường y sư dường như nhớ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn trần xe, sau đó nói:
- Năm đó, khi tôi vừa mới tấn chức y sư, đã theo hai vị y sư khác cũng vừa mới tấn chức ra ngoài tìm dược, rốt cuộc đã gặp được Miêu Thiên Nhất.
- Lúc đó, hai vị y sư kia đều chết, chỉ còn một mình tôi sống sót.
Nói đến đây, Đường y sư lại quay sang nhìn Giang Khương:
Nhìn sắc mặt vui mừng của Đường y sư, Giang Khương âm thầm khinh bỉ trong lòng. Chút máu thôi mà đã khiến cho Đường y sư vui mừng đến như vậy, vẫn còn kém xa sư phụ của hắn. Ngay cả thịt của hắn cũng cắt mất một miếng.
Lúc này Đường y sư chỉ lo vui mừng, không chú ý đến sắc mặt của Giang Khương. Nếu thấy được thần sắc này của hắn, nhất định sẽ không tiếp tục để Giang Khương khinh bỉ mình.
Trở lại bệnh viện đa khoa Ba quân chủng, Đường y sư mang theo cái rương nhỏ vào lều nghiên cứu. Đương nhiên, với tâm trạng tốt đẹp, Đường y sư đã cho Giang Khương một thời gian xác định, trong vòng ba giờ sẽ cho ra loại thuốc mới ức chế virus, khiến cho Giang Khương thở phào nhẹ nhõm.
Trở về phòng cách ly, Phan Hiểu Hiểu vẫn còn ở bên trong. Nhìn Giang Khương bước vào, gương mặt xinh đẹp đang lo lắng đằng sau tấm mặt nạ liền nở nụ cười:
- Anh về rồi sao?
- Tiểu Bảo thế nào rồi?
Giang Khương hỏi, không để ý đến ánh mắt cổ quái của Viên Dũng bên cạnh.
Phan Hiểu Hiểu vô cùng khẩn trương. Cô luôn tin tưởng Giang Khương, lại càng tin vào y thuật của hắn. Nhưng đã mấy ngày rồi, Tiểu Bảo dường như không chuyển biến tốt, tất nhiên là làm cho cô vô cùng khẩn trương.