- Về hình hình bệnh độc, ban nãy tôi đã nói rất rõ ràng... Trước mắt đã tìm được thuốc ức chế bệnh độc hữu hiệu. Ca bệnh nặng cũng đang được toàn lực cứu trị, hơn nữa biểu hiện của thuốc ức chế bệnh động tương đối hữu hiệu...
Giang Khương ngồi trước bàn đại biểu, trên mặt nở nụ cười mỉm bình tĩnh, nhìn các phóng viên trầm giọng nói:
- Được... vị tiếp theo...
Giang Khương vừa nói, bên dưới lại một lần nữa có vài cánh tay giơ lên. Tuy mọi người biết buổi họp báo này là một vở kịch, nhưng các ký giả vẫn bằng lòng giơ tay, dù không được gọi đến thì cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Lỡ như được gọi đến, có thể lộ mặt ở một trường hợp lớn thế này cũng tương đối tốt.
- Được... mời anh tóc ngắn đeo kính kia...
Giang Khương tùy tiện nhìn lướt qua đám đông, sau đó thuận miệng gọi một ký giả. Mặc dù trên mặt Giang Khương vẫn mỉm cười nhưng thực sự hắn cũng cảm thấy nhàm chán. Những trường hợp sáo rỗng như thế này, nếu không phải nhất định phải có một người bước ra chống đỡ cục diện, hắn lười đến tham gia những hoạt động như thế này.
- Tổ trưởng Giang, chào anh... Tôi là phóng viên Báo buổi chiều Bắc Kinh. Tôi muốn hỏi một chút về số người bệnh, chính xác là chỉ có mười ba người sao? Con số này có phải là con số thật không?
Vị ký giả này đứng dậy, liếc mắt vào quyển sổ trong tay, hỏi rõ câu hỏi.
Giang Khương nghe thấy câu hỏi này thì trong lòng cười khổ. Các ký giả này cũng thành thật quá nhỉ. Ký giả ban nãy hỏi vấn đề đầu tiên trong tư liệu tổng kết các vấn đề. Còn ký giả này lại hỏi tiếp vấn đề thứ hai trong đó. Ngay cả thứ tự cũng không sai...
Giang Khương cũng không thèm nhìn tư liệu trong tay, trực tiếp trả lời:
- Căn cứ theo số liệu thống kê hiện tại, cách đây nửa tiếng trước thực sự chỉ có mười ba người. Hơn nữa trong mười ba người này còn bao gồm ba trường hợp mới nghi ngờ nhiễm bệnh...
Ký giả này cũng tương đối chuyên nghiệp. Sau khi hỏi xong câu hỏi này, lại như nghi ngờ, dùng một thái độ tương đối chuyên nghiệp truy vấn thêm một câu:
- Vậy... Tổ trưởng Giang, tôi muốn xác nhận một chút, tuy giờ các anh đã có biện pháp cách ly, nhưng hiện tại có phải bệnh độc vẫn có khả năng lan truyền ra ngoài không?
“Móa nó... Đây là vấn đề thứ ba đây mà...” Trong bụng Giang Khương mắng thầm nhưng ngoài mặt thì không chút thay đổi, vô cùng tự tin đáp:
- Bệnh viện đa khoa đã thực hiện cách ly vô cùng kịp thời và đúng mực. Khi họ vừa phát hiện bệnh nhân bất thường và xác nhận có thể tồn tại loại bệnh mới đã lập tức phóng tỏa cả tòa nhà. Chúng tôi cực kỳ hài lòng và tự tin về cách xử lý của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng. Hơn nữa Quốc vụ viện và Bộ Y tế cũng rất coi trọng việc này, đã kịp thời tiến hành cách ly tất cả những người có tiếp xúc...
Nói tới đây, Giang Khương hơi dừng lại. Sau đó hắn nói:
- Hơn nữa căn cứ theo tình hình trước mắt, từ khi bắt đầu phát hiện ra ca bệnh đầu tiên cho đến giờ cũng không quá sáu mươi giờ đồng hồ, nhưng chưa hề phát hiện bên ngoài có bất kỳ trường hợp nào nghi ngờ mắc bệnh... Cho nên...
Chúng tôi có thể khẳng định... Trên cơ bản bệnh độc vẫn chưa truyền ra bên ngoài...
- Xin hỏi bạn phóng viên, anh đã hài lòng với câu trả lời của tôi chưa?
Vị ký giả kia nghe Giang Khương trả lời trên mặt dường như đã lộ vẻ hài lòng, gật đầu cảm ơn:
- Cảm ơn Tổ trưởng Giang...
Sau khi ký giả thứ hai ngồi xuống, Giang Khương lại một lần nữa mỉm cười với mọi người, nói:
- Được rồi, giờ xin mọi người tiếp tục giơ tay nêu câu hỏi...
Rất nhanh, Giang Khương đã chú ý đến nữ ký giả áo ngắn tay màu đỏ rất bắt mắt trong số những cánh tay tùy tiện giơ lên kia.
“Chọn trang phục thông minh...” Giang Khương nhìn thấy một bóng dáng tương đối xinh đẹp và cực kỳ bắt mắt liền cười cười, sau đó nói:
- Được... Xin mời chị áo đỏ chính giữa hàng thứ tư...
Nữ ký giả áo đỏ nghe Giang Khương nói vậy trên mặt lộ tia đắc ý, sau đó đứng dậy, cầm micro ký giả bên cạnh đưa qua.
Có điều sau khi nữ ký giả này nhận micro thì nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt xinh đẹp bến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía Giang Khương, nói:
- Xin chào Tổ trưởng Giang... Tôi là phóng viên Báo tin tức Nhật Bản Thái Bình Dương...
Giang Khương thấy đối phương đột nhiên thu lại nụ cười, trong mắt mơ hồ lóe lên tia trào phúng thì thấy hơi nghi hoặc. Nhưng sau khi Giang Khương nghe đối phương tự giới thiệu xong thì rõ ràng hơi sửng ra, nghĩ thầm: “Họp báo lần này lẽ nào còn thông báo cả giới truyền thông nước ngoài?”
Giang Khương thấy vẻ bất thiện lộ rõ trong mắt đối phương thì bất giác ngoảnh đầu nhìn người phụ trách hiện trường cách đó không xa. Lúc hắn nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của đối phương thì trong lòng hơi cả kinh, biết đã xảy ra vấn đề rồi.
Có điều, thật ra hắn cũng không quá lo lắng. Dù hắn không biết làm sao để đối phương lẫn vào đây, nhưng binh đến tướng chặn nước đến đê ngăn, chẳng có gì đáng để lo lắng cả.
Lúc này, các ký giả có mặt ở đây cũng đều thấp giọng bàn luận. Bọn họ rất rõ, cũng biết rằng những cuộc họp báo khẩn cấp thế này đáng lẽ sẽ không mời ký giả nước ngoài tham dự. Nhưng nữ ký giả này đột nhiên nói cô ta là ký giả của Báo tin tức Nhật Bản Thái Bình Dương. Điều này dĩ nhiên khiến các ký giả kinh ngạc, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Các ký giả già tương đối có kinh nghiệm lúc này cũng quay đầu nhìn về người phụ trách chương trình, nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của đối phương trong lòng lập tức cả kinh. Trong tình huống này mà bị người ta lẫn vào, lần này không chỉ người phụ trách này xui xẻo, chỉ sợ lần này Giang Khương cũng gặp phiền phức lớn rồi.
Một nữ ký giả Nhật Bản rõ ràng là lai giả bất thiện thiện giả bất lai...
Sắc mặt người phụ trách thoáng trắng bệch một lúc nhưng cũng nhanh chóng hồi phục tinh thần, biết lần này xảy ra vấn đề lớn rồi. Vào thời điểm mấu chốt này nếu bị cô nàng này khuấy đảo cục diện, vậy thì mình cũng không thẻ thoát khỏi trách nhiệm này.
Đối phương rõ ràng đã có sự chuẩn bị mới đến, chỉ e là muốn gây ra chuyện lớn. Nếu Tổ trưởng Giang này thật sự bị đối phương hỏi câu hỏi gì quá khó thì xảy ra vấn đề là cái chắc rồi. Người phụ trách cắn răng, đứng dậy lạnh giọng chất vấn:
- Sao cô vào được đây? Chúng tôi không hề mời ký giả của Báo Thái Dương...
- Cảnh vệ... Cảnh vệ.... Dẫn cô ta đi, tiến hành điều tra...
Cùng với tiếng gọi cảnh vệ của người phụ trách, hội trường khẽ xôn xao... Còn vẻ mặt của nữ ký giả kia sau khi hơi biến sắc, lại cười lạnh nói:
- Sao? Chúng tôi không được mời thì không thể đến tham gia à? Hay các người muốn che giấu chuyện gì?
Người phụ trách nghe nữ ký giả này nói vậy sắc mặt liền trầm xuống. Anh ta vừa ngoắc cảnh vệ ý bảo bọn họ mau lên một chút, vừa nháy mắt với thợ quay phim, muốn họ dời tầm nhìn của camera.
- Đây là tường thuật trực tiếp... Tôi xem thử các người làm thế nào?
Nữ ký giả kia lúc này định đi về phía trước, dường như muốn tránh cảnh vệ, chạy về phía bàn đại biểu.
Lúc này Tiền Ngọc Minh và giáo sư Bạch Quý ngồi trước bàn lãnh đạo nhìn thấy động tác này của nữ ký giả, sắc mặt cũng biến đổi, đều đồng loạt nhìn về phía Giang Khương. Giờ đang truyền hình trực tiếp, nếu xảy ra vấn đề thế này, vậy thì cuộc họp báo lần này coi như đi tong, thậm chí còn có thể gây ra phản ứng trái chiều.
Lúc này Giang Khương cũng nhíu mày nhìn hình ảnh trước mắt, sau đó hắn mỉm cười, chậm rãi giơ tay lên, gật đầu với người phụ trách, sau đó nói vào micro:
- Mọi người yên lặng... vị nữ phóng viên của báo Thái Dương tuy không mời mà tới, nhưng ngời đến là khách, tôi cho phép cô ấy đặt câu hỏi...
Giang Khương nói xong, sắc mặt người phụ trách hơi cứng đờ, còn các cảnh về cũng đều dừng bước, nhìn người phụ trách.
Người phụ trách thấy Giang Khương mỉm cười gật đầu thì cũng đành bất đắc dĩ mà gật đầu, tới lúc này rồi cũng chẳng còn cách nào khác.
Giang Khương nhìn bên dưới ồn ào đang yên tĩnh lại liền mỉm cười, sau đó gật đầu với nữ ký giả kia nói:
- Được rồi, phóng viên của báo Thái Dương... xin hỏi cô muốn hỏi câu hỏi gì?