- Hơn nữa, căn cứ theo phân tích của tụi con, tất cả đều là một kích trí mạng. Thậm chí còn bị giết trong một thời gian rất ngắn.
Hizz. Nghe đến đó, người đàn ông trung niên không khỏi hít một hơi thật sâu. Mặc dù ông có chút không tin được, nhưng đối với năng lực của Hà Quyên và sự tín nhiệm đối với cô, nếu Hà Quyên đã nói như vậy, hẳn là không sai.
Đưa mắt nhìn Giang Khương trong xe một lần nữa, vẻ ngưng trọng trong mắt càng nồng đậm, sau đó nhìn Hà Quyên, nói:
- Con không làm gì với hắn sao?
- Không.
Nghe người đàn ông trung niên hỏi, ánh mắt Hà Quyên hiện lên sự khác thường, vội vàng lắc đầu.
Nhưng người đàn ông trung niên lại phát hiện, trừng mắt nhìn Hà Quyên, nói:
Hai nhân viên do dự, nhưng thấy Trưởng phòng Hà trừng mắt, hai người mới ngượng ngùng bước sang một bên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào tình huống trong xe, chuẩn bị một khi có phát hiện dị thường thì nhanh chóng đến cứu viện.
Trưởng phòng Hà mở cửa xe, sau đó ngồi lên xe, nhìn Giang Khương bên cạnh.
Nhưng sau khi ông liếc mắt một cái, trong lòng không khỏi sửng sốt. Bởi vì tên tiểu tử này một chút động tĩnh cũng không có, cứ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, giống như không để ý đến người bên cạnh.
Nhìn thấy biểu hiện của Giang Khương, Trưởng phòng Hồ không khỏi cau mày. Trong hệ thống quốc an, ông cũng được xem là người có chức vị cao. Ngoại trừ những nhân vật thượng cấp, không ai dám khinh thường ông như vậy.
Nhưng trước mặt lại là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại không thèm để ý đến ông.
Khụ. Trưởng phòng Hà dùng sức hắng giọng hai tiếng, dụng tâm nhắc nhở Giang Khương đừng giả bộ nữa.
Nhưng Giang Khương một chút cũng không để ý đến, vẫn nhắm mắt.
Sắc mặt Trưởng phòng Hà sầm xuống. Tên tiểu tử này tự cao quá rồi, hoàn toàn không để ông vào mắt.