Binh Vương Thần Bí

Chương 593



Tướng quân ngồi trong phòng làm việc nhìn báo cáo trong tay, sắc mặt lập tức âm trầm hơn.   

- Thế nào?   

Anh Ngô kia nhìn thấy sắc mặt tướng quân âm trầm trong nháy mắt, trong lòng cũng hơi trầm xuống. Xem ra không có gì bất ngờ, thực sự là có người xâm nhập.   

- Bộ phận kỹ thuật nói, khóa thực sự đã bị người ta dùng công cụ mở ra...   

Tướng quân vứt mạnh báo cáo trong tay lên bàn, hai hàng lông mày dựng thẳng đứng, trong mắt lóe lên tia tàn khốc, tức giận nói:   

- Đúng là to gan lớn mật, ngay cả chỗ của tôi cũng dám vào...   

Anh Ngô thấy tướng quân nói vậy sắc mặt cũng khẽ biến. Tuy tận đáy lòng trên cơ bản gã đã xác định thật sự có người xâm nhập, nhưng trong lòng vẫn mang theo chút mong chờ, hy vọng đó thật sự là ảo giác của mình. Là một võ giả mà nói, chuyện lần này thực sự quá kỳ lạ. Hơn nữa vì không tìm ra chút manh mối gì khác nên gã rất không muốn tin đây là sự thật.   

Nhưng báo cáo trước mắt đã chứng minh, tất cả gần như đều là sự thật. Điều này khiến cảm xúc của gã cũng tối tăm mất một chút. Gã cảm thấy kẻ xâm nhập lần này rất khó lường.   

Mặt tướng quân xanh mét cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số, tức giận quát:   

- Tăng gấp đôi số người đi điều tra, nhất định phải điều tra cho ra...   

Sau khi tướng quân tức giận rống lên trong điện thoại một lúc mới nhìn về phía anh Ngô, trầm giọng nói:   

- Anh Ngô... Sự an toàn của tôi nhờ cả vào anh Ngô!   

- Tướng quân yên tâm... Lát nữa tôi sẽ thông báo cho đệ tử của tôi, bảo bọn họ đến thêm vài người, tăng thêm đề phòng, nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho tướng quân...   

Anh Ngô lạnh lùng hừ giọng nói:   

- Bọn chuột nhắt nhát gan đó.. Chỉ cần hắn dám đến nữa, có tôi ở đây, chắc chắn sẽ cho hắn có đi mà không có về.   

Nghe thấy vậy, tướng quân mừng rỡ, hưng phấn nói:   

- Được... Tất cả nhờ vào anh Ngô...   

Giang Khương đứng trên đỉnh núi, hai mắt híp lại, quan sát quân doanh cách đó không xa. Hắn nhìn những người đang chạy đi trong quân doanh cùng với những quân sĩ thỉnh thoảng lại mang theo quân khuyển đi tuần du xung quanh, sắc mặt lạnh nhạt, giống như tất cả những chuyện này không liên quan gì đến hắn.   

Mã Tiểu Duệ bên cạnh cầm ống dòm nhìn vào trong quân doanh, sau khi cẩn thận quan sát một lát, sắc mặt nghiêm trọng, đưa ống dòm cho Giang Khương, nói:   

- Giờ trong doanh đề phòng rất nghiêm mật... Nếu muốn vào nữa, chắc rất khó...  

Giang Khương nhận ống nhòm nhưng không nhìn, chỉ cầm trong tay, lãnh đạm cười nói:   

- Muốn vào... tóm lại thì vẫn có thể vào được...   

- Đặc biệt là nếu đã phát hiện có vấn đề... vậy thì dĩ nhiên vẫn phải đi vào!   

Mã Tiểu Duệ nhìn nhìn ống dòm trong tay Giang Khương, lại nhìn Giang Khương vẫn đang híp mắt nhìn chằm chằm doanh trại phía trước, trong mắt lóe lên tia quái dị. Sau khi cô chần chừ một lúc, lại nhìn về phía quân doanh bên dưới, rồi lại nhìn Giang Khương, vẻ cổ quái trong mắt càng đậm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.   

Ban đêm.. Bóng dáng Giang Khương và Mã Tiểu Duệ lại một lần nữa xuất hiện ở cách quân doanh hơn hai trăm mét.   

Mã Tiểu Duệ duỗi cổ nhìn nhìn quân doanh có đèn chiếu sáng bốn phía trước mặt, cùng với ánh đèn thỉnh thoảng lóe lên ở trong bức tường kia, hàng lông mày thanh tú hơi nhướn lên, sau đó nhìn Giang Khương bên cạnh, lắc đầu nói:   

- Nếu muốn im lặng đi vào, rất khó khan...   

Nói tới đây, cô lại nhìn Giang Khương, nói:   

- Trừ phi...   

- Trừ phi gì?   

Giang Khương dường như đã hiểu rõ ý của Mã Tiểu Duệ, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Mã Tiểu Duệ cười hỏi.   

- Anh... Hừ... Tôi không nói nữa... Anh tự nghĩ cách đi...   

Mã Tiểu Duệ thấy bộ dạng như cười như không của Trương Đồng thì chân khựng lại, bất mãn hừ giọng nói:   

- Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.   

Có bản lĩnh anh tự đi đi...   

- Đương nhiên là tôi tự đi... Lẽ nào thật sự phải để cô đi hạ thuốc cho mọi người hôn mê sao?   

Giang Khương cười ha hả nói:   

- Vậy thì không cần người khác điều tra, cứ trực tiếp đến Thiên Y viện chúng ta đòi công bằng là được rồi...   

- Hừ... Vậy tùy anh, nếu không dùng thuốc, tôi xem anh làm sao vào... Người nhiều thế này, chỉ cần bị phát hiện một cái là anh xong đời ngay...   

Mã Tiểu Duệ nghe Giang Khương nói vậy thật sự thở phào nhẹ nhỏm. Nếu Giang Khương đã nói vậy thì ít nhất là hắn đã có cách khác. Sao cô không biết hậu quả nếu thật sự hạ thuốc đám người này chứ? Chỉ cần làm không tốt, hai người sẽ thật sự sẽ rơi vào rắc rối.   

- Cô ở đây xem thử... xem tôi vào như thế nào...   

Mã Tiểu Duệ nghe Giang Khương nói vậy liền bĩu môi, không nói gì.   

Giang Khương bên cạnh nhìn vẻ trầm mặc của Mã Tiểu Duệ mà không kìm được thấp giọng cười. Sau đó hắn búng người lên, lao thẳng vào quân doanh trước mặt...   

Mã Tiểu Duệ ở xa nhìn lách qua mấy chiếc đèn chiếu xạ, rồi lại né tránh mấy đội lính tuần tra. Sau đó hắn nhanh chóng lật người vào trong bức tường. Trái tim cô lúc này cũng dần dần bị treo ngược lên.   

Bên ngoài doanh trại, cấm giới không quá nghiêm mật. Nhưng sau khi hắn tiến vào doanh trại, cấm giới nghiêm ngặt hơn gấp mấy lần. Qua quan sát vào ban ngày và ban đêm, giờ trong doanh trại, số binh sĩ tuần tra ít nhất tăng lên gấp ba. Hơn nữa hiện tại khi đi tuần tra ít nhất còn tăng thêm bốn đến năm con quân khuyển.   

Trong tình huống như vậy, Giang Khương muốn một lần nữa thuận lợi lẻn vào đến vị trí ngày hôm qua chỉ sợ tương đối khó khăn. Hơn nữa ở bên ngoài sân, số thủ vệ cũng tăng lên nhiều. Nếu mình muốn im lặng tiến vào quả thật không thể.   

Giang Khương nhẹ nhàng lật người vào trong tường xong liền nhìn thấy một nhóm người đang dẫn theo một con quân khuyển đi về phía bên này. Lúc này sau khi hắn hơi nhíu mà liền đưa tay vào trong túi lấy một chai thủy tinh nhỏ, nhẹ nhàng bôi ít bột phấn lên quần áo của mình, sau đó thu liễm khí tức toàn thân, lẳng lặng ẩn nấp trong bóng đêm bất động.   

Binh lính của đội tuần tra sau khi chậm rãi đi đến, con quân khuyển kia dường như phát hiện ra gì đó, chun mũi ngửi ngửi phía Giang Khương nhưng lập tức giống như không ngửi ra được thứ gi liền nhanh chóng xoay người đi, không quay về bên này nữa.   

Giang Khương nhin động tác của con quân khuyển kia thi hơi mỉm cười. Xem ra phương thuốc Tổ sư gia để lại khá hay. Chỉ có điều không biết vì sao năm đó Tổ sư gia lại nghiên cứu chế xuất loại thuốc này... Chẳng lẽ năm đó Tổ sư gia cũng đã từng đi làm ba chuyện lung tung này?   

Nghĩ tới đây, Giang Khương không nhịn được âm thầm cười khan. Chuyện làm nhục tiền bối tổ sư như vậy đừng nghĩ vẫn tốt hơn.   

Sau khi binh lính của đội tuần tra rời đi, Giang Khương nhanh chóng đi về phía phục tiêu phía trước, tiếp tục đi tới.   

Với năng lực của Giang Khương, cộng thêm hai năm kinh nghiệm chiến đấu bên ngoì, hắn tánh được bốn năm tổ khi binh lính của đội tuần tra, sau đó lại một lần nữa xuất hiện trước tiểu viện kia.   

Giang Khương nhìn nhìn mười mấy vệ binh đang đứng ở bức tường thì khóe miệng liền nở nụ cười lạnh. Tăng lên năm lần, thật sự cho rằng người đông là có thể giữ chắc được sao?   

Hắn lập tức nhắm mắt, chậm rãi thở ra khiến cảm xúc của mình dần bình tĩnh lại. Sau đó hắn tự bước vào Không Minh Chi cảnh.   

Hiện tại Giang Khương đã bước vào trạng thái trống rỗng, hơn nữa hắn tương đối có kinh nghiệm, càng ngày càng thành thục, không giống như trước đây, phải điều chỉnh một khoảng thời gian rất dài mới có thể tiến vào trạng thái này.   

Giờ, hắn chỉ cần khẽ nhắm hai mắt lại, điều tức hô hấp một chút là không quá mười hai mươi giây sau, khi Giang Khương mở mắt ra, trước mắt hắn đã là một mảng trắng đen rồi.   

“Tít... Cơ thể tiến vào trạng thái trống rỗng, các thiên phú khởi động, năng lượng tiêu hao giảm bớt 90%...”   

Cùng với dòng thông báo này vang lên, Giang Khương lại một lần nữa nhắm mắt, nhẹ nhàng hít một hơi.   

Hô hấp lại một lần nữa hơi chậm đi, tinh thần lực bắt đầu mở rộng ra, những thứ muốn biết cũng dần trở nên rõ ràng.   

Trước mặt Giang Khương bắt đầu có mấy tiếng hít thở dài khẽ khàng hiện lên trong đầu hắn. Giang Khương cảm nhận được nơi truyền đến của những tiếng hít thở này liền nhanh chóng xác định phía trước có hơi thở của mười vệ binh.   

Sau đó cảm giác nhanh chóng tràn ra phía trước... Rất nhanh, sau khi đi qua khoảng cách hơn mười mét, Giang Khương lại cảm nhận được sự tồn tại của một hơi thở khác.   

Hơi thở này vừa dày vừa dài, đang ở vị trí gian phòng ngày hôm qua. Trong lòng Giang Khương có thể khẳng định... Xem ra tên kia vẫn ở đây, không hề đổi chỗ. Điều này khiến hắn hơi an tâm. Nếu không tên này mà đột nhiên đổi chỗ, phải đi tìm lại thì cũng tương đối phiền phức.   

Sau khi Giang Khương cảm nhận được sự tồn tại của hơi thở này thì bắt đầu chuyển sang bên cạnh. Đây là người quan trọng nhất hiện tại, hắn cần phải xác nhận xem đối phương có ở đây không.   

Nếu có thì, hì hì...