Binh Vương Thần Bí

Chương 599



Trong bóng tối, một bóng người lẳng lặng đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích đã một lúc lâu rồi.   

Một đội binh lính ở phía trước không xa đang tuần du, nhưng không ai chú ý thấy trong bóng tối lại có người tồn tại. Cho dù là có người vô tình liếc mắt nhìn qua thì hình như cũng chẳng phát hiện ra gì.   

Giang Khương lẳng lặng đứng ở đó, không hề có chút khí tức. Nếu có người đứng bên cạnh hắn mà không nhìn chăm chú, vậy thì Giang Khương cũng sẽ giống một thân cây nhỏ, căn bản không ai có thể nhận ra đây là một con người.   

Giang Khương nhìn đội binh sĩ đi qua cùng với tòa lầu nhỏ phía trước, hàng lông mày hơi nhíu lại. Xem ra đối phương không hề buông lỏng vì hôm qua mình vừa mới tới rồi.   

Tiếp theo muốn tiến vào trong e là tương đối khó. Trước cái sân nhỏ kia có mấy chục binh sĩ canh gác, không thể bước vào mà không chút tiếng động.   

Hàng lông mày của Giang Khương đã nhíu được một lúc nhưng đến giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra cách gì ổn thỏa để đối phó với chiến thuật biển người của đối phương. Hắn thật sự không thể nào dễ dàng đột phá hàng phòng ngự này.   

Sau khi Giang Khương cau mày suy nghĩ một lúc nữa mới nhẹ nhàng thở dài, sau đó hắn im lặng lẩn vào trong bóng đêm.   

Không lâu sau, Giang Khương lại xuất hiện trong một bóng tối tương đối gần sân nhỏ. Sau đó hắn đưa tay lấy ống ngân châm, mở hộp ra, nhẹ nhàng bấm vào bộ phận phía dưới ống châm.   

Tay hắn khẽ búng, trong ấm châm bắn ra bốn năm ngân châm. Sau khi tay hắn nhẹ nhàng vung lên, bốn cây ngân châm lại xuất hiện giữa mấy ngón tay hắn.   

Giang Khương nhìn hai tổ vệ binh không đứng cổ định cùng với mấy người đang im lặng đứng sừng sững xung quanh tòa lầu nhỏ kia thì hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, sau khi từ từ làm hơi thở chậm lại thì trái tim nhanh chóng trở nên bình ổn.   

Trái tim vừa bình ổn, hơi thở vừa chậm lại, chưa đến mấy chục giây ngắn ngủi, tầm nhìn của Giang Khương dần biến thành một mảng đen trắng.   

- Tít... Tiến vào trạng thái trống rỗng, năng lượng tiêu hao giảm bớt 90%...   

Âm thanh nhắc nhở vang lên, hai mắt Giang Khương mở to, đôi đồng tử lãnh đạm và lạnh lẽo nhẹ nhàng nhìn về phía mấy vệ binh đi tuần kia.   

Rất nhanh, sau khi hai tổ này đi tới đi lui tuần tra hai lần, Giang Khương đã có thể xác định được khe hở trong hai phút mà hai tổ vệ binh tuần tra đi từ đầu này đến đầu kia. Trong khe hở này, hai tổ vệ binh này, ở một vị trí, tầm mắt của họ không thể nào nhìn thấy.   

Đương nhiên, khe hở hai giây này cũng chỉ trong một trường hợp đặc biệt nào đó.   

Trong hoàn cảnh sáng rõ như thế này, mấy binh lính đứng kia không phải người giả. Cho dù tốc độ của Giang Khương có nhanh như thế nào thì cũng không thể khiến đám binh lính đứng ở vị trí cố định chỉ trố mắt ra nhìn.   

Tay Giang Khương nhẹ nhàng vung lên, sau đó một đạo ngân quang lóe lên. Cơ thể mấy binh lính đứng kia hơi cứng lại. Có điều họ chỉ cứng lại một giây rồi lại khôi phục bình thường.   

Hai mắt Giang Khương hơi híp lại, từng cây kim bắn ra rồi nhanh chóng cắm lên cổ năm binh lính.   

Sau khi bắn hết mấy cây kim này, vừa đúng lúc hai tổ vệ binh đi tuần đi đến hai đầu, sau đó kẽ hở hai giây kia lập tức xuất hiện.   

Giang Khương bắn người lên không chút do dự, lao về phía năm binh lính kia.   

Trong hai giây, Giang Khương lập tức xuyên qua bức tường. Khi binh sĩ của hai tổ đi tuần quay đầu lại thì bóng dáng của Giang Khương đã biến mất vào trong bức  

tường rồi.   

- Hộc... hộc...hộc...   

Giang Khương nhắm mắt lại. Hắn nhanh chóng cảm nhận được ba hơi thở vừa dài vừa mỏng, trải trong mấy căn phòng bên cạnh.   

Giang Khương nghe thấy ba tiếng hít thờ vừa dài vừa mỏng này liền nhẹ nhàng cau mày. Hai người đột nhiên xuất hiện này khiến hắn lại thêm chút phiền phức.   

Lông mày Giang Khương khẽ cau lại. Lúc này hắn lại phát hiện thêm một vấn đề nữa. Trong số ba người này không có vị cao thủ hai hôm nay. Hơn nữa thông qua hơi thở để phán đoán, Giang Khương cũng có thể xác nhận, ba người này không yếu hơn cao thủ kia bao nhiêu.   

Có điều, tuy yếu hơn không ít, nhưng có lẽ sẽ gây phiền phức hơn khá nhiều.   

Giang Khương rất khẳng định, ba cao thủ đó hiện tại vẫn chưa ngủ, đều đang điều tức nhập định. Trong tình huống thế này, cảm giác của họ cực kỳ nhanh nhạy. Chỉ cần xung quanh có chút khác thường thì họ cũng đều có thể cảm nhận được.   

Rõ ràng, nếu muốn ứng phó ba người này sẽ vướng tay vướng chân hơn ứng phó một người nhiều. Cách duy nhất chính là, tiếp tục dùng thuốc.   

Có điều, khi Giang Khương thu liễm hơi thở, im lặng áp sát một căn phòng trong số đó thì phát hiện quả nhiên đối phương có phòng bị.   

Khe hở dưới cửa đã bị chèn kín hoàn toàn, ngay cả cửa sổ căn bản cũng không tìm được khe hở nào.   

Có điều, Giang Khương cũng không nhụt chí. Đối với một người đã từng hoàn thành mười mấy vụ ám sát như hắn mà nói, đây gần như chẳng phải phiền phức gì quá lớn.   

Giang Khương nhẹ nhàng ngồi xổm trước cửa phòng, sau đó đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay quẹt quẹt lên cửa...   

“Soạt soạt soạt...” những âm thanh cực nhỏ vang lên trong đêm đen cũng không rõ ràng lắm, nhưng Giang Khương vẫn có thể cảm nhận rõ mình vừa nhẹ nhàng quẹt quẹt, tiếng hít thở trong phòng lập tức hơi dừng lại, sau đó bắt đầu trở nên nặng nề hơn một chút.   

Đương nhiên, hơi thở nặng nề thêm này ngay cả chủ nhân của nó có lẽ cũng không hề cảm nhận được, nhưng trong tai Giang Khương thì nó lại cực kỳ rõ ràng.   

Sau khi khóe miệng Giang Khương khẽ nhếch lên thì ngón tay hắn vẫn không dừng lại... nhẹ nhàng quẹt tiếp, không nhẹ không mạnh, không có bất kỳ thay đổi gì.   

Sau khi tiếng hít thở hơi nặng nề hơn được một lát, cuối cùng Giang Khương đã nghe thấy âm thanh hắn muốn nghe.   

Người bên trong đứng dậy rồi...   

“Cắn câu rồi...” Vẻ mặt Giang Khương lạnh nhạt tiếp tục dùng ngón út nhẹ nhàng quẹt quẹt, chờ đợi...   

Người thanh niên bên trong lúc này khẽ nheo mày đứng sau cửa, nghe âm thanh khe khẽ như có như không kia.   

Âm thanh này đối với y đang nhập định điều tức, hơn nữa còn giám sát tình hình xung quanh mà nói, thật sự là một âm thanh rất phiền phức. Hơn nữa nó vừa giống với cảm giác có một chiếc lá bị thổi đến bên cửa, sau đó cứ nhẹ nhàng đập vào cửa trong cơn gió đêm.   

Y thoáng do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng di chuyển sang một bên, sau đó dưa tay nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, rồi mở cửa ra...   

Sau khi cánh cửa chậm rãi mở ra, âm thanh nho nhỏ đó chợt biến mất, hơn nữa y chờ một lúc mà thấy ngoài cửa không hề có chút gì khác thường.   

Tên thanh niên thấy âm thanh kia biến mất liền khẽ thở hắt ra, xem ra thật sự là âm thanh lá cây quẹt vào. Khi y chuẩn bị đóng cửa lại thì đột nhiên cảm thấy tay mình tê tê. Y kinh ngạc đưa mắt nhìn qua thì đã thấy trên cổ tay dường như có một tia ngân quang đang nhẹ nhàng lóe lên.   

Có điều, hơi thở của y chỉ nặng nề thêm một chút, còn chưa kịp mở miệng lên tiếng thì một ngân châm đã cắm vào họng y. Trong nháy mắt, tên thanh niên liền cứng đờ ở đó, miệng mở to, nhìn khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mặt mình, trong mắt tràn đầy sợ hãi.   

Giang Khương chậm rãi đứng dậy sau đó vươn tay ra...   

Cảnh cửa lại một lần nữa nhẹ nhàng dóng lại. Tiếng bước chân rất nhỏ lại một lần nữa đi đến trước giường. Hai thanh niên khác đang hơi nhíu mày ở cách đó không xa lúc này hàng lông mày cũng nhẹ nhàng thả lỏng lại, một lần nữa khôi phục bộ dạng ban đầu.   

Giang Khương lẳng lặng nhìn hai căn phòng khác, trên mặt vẫn là vẻ lãnh đạm, nhưng hắn chỉ ngồi chồm hổm trước mặt một gian phòng chứ tạm thời chưa có động tác gì khác.   

Hiện tại ba người hắn đã giải quyết được một. Nhưng hai người khác thực sự khiến hắn càng thêm phiền phức.