Binh Vương Thần Bí

Chương 601



Giang Khương nhìn đôi mắt trước mặt kia đột nhiên bất đi ánh sáng, thứ gì đó luôn đè nặng trong lòng Giang Khương dường như cũng được giải thoát đi nhiều...   

Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, kẻ trước mặt là tên đầu tiên, căn cứ theo những gì Trương tướng quân nói, kẻ phụ trách còn có Trưởng phòng Hồ. Cho dù là cả “Kế hoạch Cô Lang” hay kế hoạch ám sát mình lần trước, đều do một tay Trưởng phòng Hồ này bày ra.   

Cho nên, Giang Khương vẫn chưa dừng lại. Hắn phải nhanh chóng rời đi, phải tìm tung tích Trưởng phòng Hồ kia. Giờ kẻ đầu sỏ đã bị giết, chỉ còn lại người này. Dĩ nhiên mình không thể bỏ qua.   

Giang Khương đứng im dưới bức tường, lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ của một hàng binh lính kia, xác nhận năm binh lính vẫn bị mình chế trị, đang duy trì trạng thái lúc đầu, còn những binh lính xung quanh nhịp tim và hơi thở không có gì khác thường. Giang Khương khẽ gật đầu, xem ra vẫn chưa bị người ta phát hiện.   

Sau khi Giang Khương cẩn thặng lắng nghe tiếng bước chân của hai đội binh lính tuần tra, đợi đối phương đi tới vị trí đã dự tính, hắn liền nhanh chóng lộn người qua tường. Sau đó, trong nháy mắt hai tổ binh lính kia quay đầu lại, hắn đã nhanh chóng biến mất trong bóng tối.   

Giang Khương đứng trong bóng đêm phân biệt phương hướng một chút sau đó nhanh chóng biến mất. Giờ người mà hắn cần tìm là vị trí căn phòng của Trường phòng Hồ kia.   

Giang Khương đứng trong sân hơn mười phút, những binh lính tuần tra bên ngoài không hề phát hiện ra được Giang Khương ban nãy đã ra vào trong sân một vòng. Lúc này họ vẫn rất tận chức cẩn thận tuần tra nơi này.   

- Ai?   

Lúc này, binh lính dẫn đầu kia dường như phát hiện ra được gì đó, vội vàng nâng súng về một phía trong bóng tối trầm giọng quát.   

- Là tôi...   

Ngô tiên sinh chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, tương đối hài lòng với sự cẩn thận của binh lính này.   

- A.... Là Ngô tiên sinh à... Ngài còn chưa ngủ sao...   

Mấy binh lính thấy Ngô tiên sinh đi tới thì trên mặt cũng nở nụ cười thoải mái, gật đầu nói.   

- Ừ... đến xem thử...  

Ngô tiên sinh gật đầu, sau đó tùy ý quét mắt nhìn các binh lính trước mặt, gã đang định bước vào trong sân thì dưới chân thoáng dừng lại.   

Sau đó gã hơi nghi ngờ nhìn qua một binh lính bên trái.   

Vốn gã đã sắp xếp cho ba đệ tử bảo vệ bên cạnh Trương tướng quân, cộng thêm nhiều binh lính thủ vệ như vậy, gã cũng tương đối yên tâm. Gã đã cực khổ cả ngày rồi nên cũng định nghỉ ngơi một lát.   

Có điều sau khi ngủ hai tiếng lại bừng tỉnh dậy, ngẩm lại thì trong lòng vẫn hơi thấp thỏm.   

Cho nên gã mới đến xem thử. Có điều gã đột nhiên phát hiện mấy binh lính bên trái dường như hơi khác thường.   

Sau khi gã nhìn lại thêm lần nữa thì sắc mặt liền biến đổi, sau đó gã vội vàng đi nhanh vào trong sân.   

Binh lính thủ vệ đầu lĩnh nhìn thấy vẻ mặt Ngô tiên sinh đột nhiên biến đổi thì trong lòng căng thẳng, sau đó cũng đuổi theo phía sau chạy vào trong.   

Anh ta vừa chạy vào trong thì đã nghe bên trong vang lên một tiếng “bịch”, cánh cửa bị đá bay.   

Lúc anh ta vừa chạy đến gần thì ngực đã bị trúng một cú đá, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị bay ngược ra ngoài.   

- Một đám phế vật...   

Giọng Ngô tiên sinh cực kỳ căm tức, phẫn nộ và kinh hãi...   

- Bịch...   

Lại một tiếng cánh cửa bị đá tung nữa vang lên, sau đó... Ngô tiên sinh nhìn thấy hai đệ tử ngã trên giường thì vẻ mặt càng thêm phẫn nộ. Sau khi gã lao tới phía trước nhìn một chút, nhớ ra mấy binh sĩ hôm qua sau khi rút ngân châm ra thì không có vấn đề gì, gã liền nghiến răng nhổ ngân châm ra.   

- Sư phụ...   

Tên đệ tử nằm trên giường vừa được nhổ ngân châm ra liền bật người nhảy dựng lên.   

Ngô tiên sinh không thèm trả lời, lại vội vàng chạy đến hai căn phòng hai bên.   

Người thứ hai cũng được cứu bằng cách này.   

Nhưng khi Ngô tiên sinh đá vào cánh cửa thứ ba thì cảm giác dưới chân truyền đến cảm giác nặng nề khang khác. Trong lòng Ngô tiên sinh hơi kinh ngạc, sau đó nghe thấy tiếng cơ thể người bên trong nặng nề ngã xuống.   

Trong phòng này chính là đại đệ tử của gã, cũng là đệ tử mà gã coi trọng nhất. Ngô tiên sinh nghe thấy tiếng cơ thể người nặng nề ngã xuống bên trong thì trong lòng thắt lại, vội vàng chạy nhanh tới, sau đó gạt cánh cửa bị mình đá bay ra. Gã nhìn thấy đệ tử nhà mình đang nằm trợn mắt trên mặt đất, trên cổ còn có một vệt máu rất rõ ràng.   

- A... tao phải giết mày...   

Sắc mặt Ngô tiên sinh xanh mét lao tới, sau đó liền xông nhanh ra ngoài sân, hai đệ tử sau lưng gã lúc này cũng mặt mũi xanh mét chạy theo Ngô tiên sinh ra ngoài. Bọn họ hiểu rất rõ... vốn đại sư huynh có lẽ cũng giống như bọn họ, có điều ban nãy đã bị sư phụ ngộ sát rồi...   

Đám binh lính bên ngoài lúc này sớm đã lao vào, cũng phát hiện ra sự khác thường của tướng quân, trong nháy mắt tiếng chuông cảnh báo hú dài, ánh đèn cũng lập tức sáng lên...   

Trưởng phòng Hồ nghe thấy tiếng chuông cảnh báo đột nhiên vang lên bên ngoài thì trong mắt lóe lên tia vui mừng giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng, run rẩy nhìn Giang Khương nói:   

- Vị này... bây giờ cảnh vệ đã phát hiện rồi... Anh sẽ không đi được đâu... Nếu không... Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ che chở cho cậu đi...   

Giang Khương nhìn thấy đôi mắt vốn đang tuyệt vọng của Trưởng phòng Hồ chợt lóe lên tia mong chờ, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười xinh đẹp.   

Trưởng phòng Hồ thấy Giang Khương đột nhiên tươi cười như vậy thì trong lòng rất sửng sốt. Y không thể hiểu được rốt cuộc vì sao đối phương lại có phản ứng như vậy. Có điều đối phương đã cười, vậy có lẽ cũng không có chuyện gì xấu.   

Y đang nặn ra một nụ cười, định mở miệng nói thì đã nghe Giang Khương lãnh đạm cười nhìn y, nói:   

- Mày có biết, Cô Lang chết bao nhiêu người không?   

- Á...   

Trưởng phòng Hồ nghe thấy câu này sắc mặt đột nhiên biến đổi, rồi như ý thức được điều gì đó, khuôn mặt lập tức trắng bệch. Đúng rồi, đối phương đã hao tốn biết bao nhiêu sức lực mới tìm được mình, thậm chí còn mạo hiểm lẻn vào doanh trại, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy?   

- Mày không biết chứ gì... Vậy để tao nói với mày... Tổng cộng là hai mươi tám người...   

Giang Khương lẳng lặng nhìn Trưởng phòng Hồ đang tuyệt vọng, chậm rãi nói:   

- Giờ chỉ còn lại một mình tao...   

- Tao nghĩ giờ chắc họ đang rất hy vọng mày xuống đó, chơi cùng họ... Họ đã cô đơn rất lâu rồi...   

Giang Khương mỉm cười nói.   

Nhưng những lời này rơi vào tai Trưởng phòng Hồ giống như tiếng chuông đòi mạng...   

- Không... không... chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi... Là tướng quân, là Trương tướng quân... Tôi chỉ làm việc theo lệnh... Nếu anh muốn tìm thì hãy tìm ông ấy...   

Trưởng phòng Hồ kinh hoàng nhìn Giang Khương, cầu xin nói:   

- Hay là, tôi đưa anh đi tìm ông ấy... Thế nào? Chỉ cần anh tha cho tôi!   

- Không cần... Lão ta đã ở dưới đó chờ mày rồi, tao nghĩ... có mày đi cùng, có lẽ Trương tướng quân sẽ không cô đơn mới đúng...