Mặc dù thời gian vẫn còn sớm, nhưng Giang Khương cũng không trở lại phòng khám của Hồ lão, trực tiếp đón xe về phòng làm việc.
Ngồi trên xe taxi, nhìn cổng trường đại học Đông Nguyên, Giang Khương móc điện thoại gọi hai cuộc điện thoại.
- Ừ, không có việc gì đâu, gọi hỏi xem em đang làm gì. Ừ, hai ngày này khí lậu rất lạnh, đừng chạy loạn bên ngoài, ngoan ngoãn ở lại trường. Nhớ đừng tắt máy điện thoại. Hả, à không có gì. Anh định khi nào có thời gian thì mời em ăn cơm. Đừng tắt máy, đừng chạy loạn, nhớ chưa? Được, được.
Nghe bên kia truyền đến tiếng tút tút, Từ Thanh Linh nhìn điện thoại trong tay, ánh mắt mở to đầy nghi hoặc, không biết tại sao Giang Khương lại gọi điện thoại nói như vậy.
Nhưng tâm trạng của cô lại rất vui, thậm chí còn không nhịn được mà nở nụ cười. Bởi vì cô nghe ra được sự quan tâm của Giang Khương đối với cô.
- Được rồi, không ra, ngoan ngoãn ở lại trường chờ anh mời em ăn cơm, được chưa?
Lý Tiểu Vũ nhìn điện thoại trong tay, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Suy nghĩ của cô đơn giản hơn nhiều. Nếu Giang Khương đã dặn dò cô như vậy, vậy thì cô cứ an tâm ở lại trong trường.
Gọi điện thoại xong, Giang Khương xem như yên tâm được một chút, sau đó trước mắt lại hiện lên gương mặt diễm lệ, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Sơn Trường Đại Nhân hẳn là người của Cổ môn không sai.
Nhưng thực lực của cô ta rốt cuộc mạnh bao nhiêu? Sơn Trường Đại Nhân có thân phận như thế nào ở Cổ môn? Nghe qua hẳn là địa vị không thấp. Hơn nữa, dựa theo khí thế khiến người ta phải hoảng sợ của cô, tuyệt đối không thể nào thấp được.
Nghĩ đến đây, Giang Khương thở hắt ra. Tuy nói không thể cầu viện nội viện, nhưng điều tra tư liệu của đối phương hẳn là không thành vấn đề.
Mặc dù không quá nguyện ý, nhưng Giang Khương cũng không có tâm trạng tranh cãi với Chủ nhiệm Trương. Bây giờ hắn chỉ muốn biết rốt cuộc Sơn Trường Đại Nhân là nhân vật như thế nào.