Nhìn biểu hiện của Giang Khương, Sơn Trường Đại Nhân khẽ hừ một tiếng, sau đó chậm rãi bước vào bên trong.
Nhìn Tổ trưởng đại nhân tất cung tất kính đi theo người đẹp vào bên trong, mấy bảo vệ và cảnh sát đều nhìn nhau. Tổ trưởng đại nhân tự mình làm trái quy định sao? Hơn nữa, Sơn Trường Đại Nhân đó không sợ chết? Chẳng lẽ không biết được nguyên nhân tại sao chỗ này lại bị phong tỏa?
Đứng trong thang máy, Sơn Trường Đại Nhân đột nhiên lên tiếng:
- Tiểu tử anh xem như không tệ. Thật không ngờ Thiên Y Viện lại có nhân tài ưu tú như vậy.
- Haha, Sơn Trường Đại Nhân quá để mắt rồi.
Giang Khương cười, nhưng trong lòng lại cảnh giác vô cùng. Đây chính là Sơn Trường của Cổ môn đấy. Nói mình không tệ, còn không phải muốn đánh chủ ý lên hắn sao? Chẳng lẽ cô ta muốn bóp chết nhân tài của Thiên Y Viện từ trong trứng nước?
Bước ra khỏi thang máy, bác sĩ và y tá đi ngang thấy Giang Khương dẫn một cô gái xinh đẹp đi vào, tất cả đều sửng sốt, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Đây là khu cách ly, tại sao Tổ trưởng Giang lại dẫn một người xa lạ đi vào?
Nhưng tất cả mọi người đều không dám hỏi gì. Đây chính là lão đại, ai dám hỏi? Mọi người cũng chỉ cung kính mỉm cười:
- Chào Tổ trưởng.
- Vâng.
Cảm giác được sự kinh nghi ẩn sâu trong ánh mắt mọi người, Giang Khương uy nghiêm gật đầu. Hắn muốn cho nữ ma đầu nhìn thấy đây chính là địa bàn của hắn, đừng có mà xằng bậy. Nếu dám xằng bậy, không chỉ hắn mà mọi người ở đây cũng sẽ xử cô.