- Qua nửa năm nửa, tôi cũng sẽ lui về. Lực nắm trong tay ở tỉnh Nam cũng càng lúc càng yếu, có thể giúp được cho các người cũng không nhiều. Tôi chỉ muốn thay dân chúng tỉnh Nam giữ vững sự yên ổn, không phụ lòng tin tưởng và ủng hộ của bọn họ đối với tôi.
Nhìn vẻ mặt cảm khái và sự bất đắc dĩ lẫn không cam lòng trong lời nói của ông, hai mắt Giang Khương nheo lại, nhớ đến tình huống liên quan đến Tỉnh trưởng Bạch mà hắn đã nghe.
Sau đó suy nghĩ lại, thấy giọng điệu của vị Thị trưởng Lâm đó dường như không quá tôn trọng đối với Tỉnh trưởng Bạch. Xem ra, tình cảnh của Tỉnh trưởng Bạch cũng không phải rất tốt.
- Tỉnh trưởng, dường như tuổi của ngài còn chưa đến lúc lui về mà?
Nhìn hành động của người nhân viên, Giang Khương thở dài trong lòng. Xem ra đây đúng là sản nghiệp của Cổ môn. Nếu không, tại sao một người khách cũng không thấy, chỉ có một người phục vụ đặc biệt chờ hắn.
Mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng Giang Khương vẫn cố ổn định tinh thần, đi theo người phục vụ bước vào bên trong.
Một đường đi vào, chỉ thấy phong cảnh hoa lệ đến cực điểm, trong lòng Giang Khương lại cảm thán không thôi. Không hổ là nơi tiêu phí cao nhất ở Vân Giang.
Hai người xuyên qua hai đình viện u tĩnh, vừa nhìn là biết do danh sư xây dựng, khiến cho Giang Khương không khỏi gật đầu liên tiếp.
Xuyên qua hai đình viện, trước mặt Giang Khương xuất hiện một đình viện còn rộng hơn.
Thoạt nhìn còn tinh xảo hơn vài phần so với hai đình viện trước. Nhưng sau khi Giang Khương bước vào, nhìn ba người ngồi trong đó, trong nháy mắt liền ngẩn ra.