- Mẹ, đã lâu rồi mẹ không có gắp thức ăn cho con. Giang Khương mới đến lần đầu, mẹ lại gắp rau cho anh ấy.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Giống như cha của mình, Phan Nghị đang vùi đầu ăn cơm cũng không nhịn được đưa vẻ mặt u oán nói với mẹ của mình:
- Mẹ, con là con ruột của mẹ, lại là con trai nữa. Mọi người nói con trai mới là bảo vật, nhưng con chưa từng thấy mẹ gắp thức ăn cho con.
- Này, hai đứa tụi con làm loạn cái gì. Khi còn bé đút cho ăn biết bao nhiêu lần hả? Đừng làm loạn nữa.
Chuyện như vậy, không chỉ Phan Thiên Mục cảm thấy quái dị mà ngay cả Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị cũng hiểu được ý tứ trong đó. Là thành viên trong vòng tròn Bắc Kinh, hai người biết rõ, chuyện như vậy làm sao có thể có liên quan đến Giang Khương. Làm sao Giang Khương có tư cách tham dự vào chuyện đó chứ? Nên biết rằng, liên quan đến việc thay đổi lãnh đạo cấp tỉnh, chỉ có bảy cự đầu mới có tư cách quyết định.
- Vâng.
Nếu đã nói ra, Giang Khương cũng không giấu diếm nữa. Dù sao Phan gia cũng là người theo quân đội, cho dù có quan hệ với chính trị, nhưng không sâu. Nói một chút cũng chẳng sao. Hơn nữa cũng là chuyện đã được sắp xếp. Mà Phan gia cũng không phải là không biết nặng nhẹ. Nếu đã quyết định địa vị của Phan Hiểu Hiểu trong lòng hắn, như vậy có một vài thứ cũng nên để cho Phan gia biết.
- Tỉnh trưởng Bạch của tỉnh Nam rất chiếu cố cháu trong một hai năm qua. Hơn nữa lần này cũng có ơn với cháu rất lớn. Cho nên cháu định giúp ông ấy lần này. Còn về Lâm Hướng Tiền, Thị trưởng của tỉnh Nam, người này thường hay gây phiền toái cho cháu. Vì thế, để phòng ngừa vạn nhất, cũng cần phải xử lý một chút.